Lo lắng của ta được giải quyết khi trời sáng, sư phụ không chỉ vui vẻ cho ta nghỉ phép, còn trấn an ta công việc ở y quán sẽ có người mới vào phụ trách.
Ta an tâm gật đầu, Cẩn Y và Cận An cũng có đúng một ngày lui về chuẩn bị đồ đạc lên đường.
Ngay sáng ngày mốt, ta, Khương Hựu Thạc, cùng hàng đính kèm là tên Vu Tử Ưu đã sẵn sàng trên xe cho chuyến đi đến kinh thành.
Thanh Tề cũng muốn đi vô cùng. Nhưng công việc của nàng quá nhiều, còn phải thêu giá y nên chỉ có thể gửi ta một bộ trâm cài ngọc lục bảo, nhờ ta chuyển tới tận tay làm quà cưới cho Thanh Phi.
Cổng Viễn Huân cứ thế khuất xa dần, vó ngựa ngày một nhanh hơn.
Tuần đầu tiên khởi hành rất an ổn, Khương Hựu Thạc thạo đường nên dừng chân ở chỗ nào cũng có khách điếm tốt cho chúng ta nghỉ ngơi.
Tới tuần thứ hai, đoàn xe đến cập vùng hạ lưu, gặp phải mưa lớn, di chuyển liền chậm lại. Chúng ta phải chờ nước sông rút xuống bớt rồi mới đi tiếp, ta nhẩm tính đã trễ ba ngày ở trạm dừng.
"Tiểu Thạc, lát nữa nhớ ghé hàng mì thịt dê chúng ta thường ăn nhé!"
"Được!"
"Rượu hoa đào ở gần đó cũng ngon, ta phải mang về mấy vò cho Nhu Nhu mới được!"
Ta ngồi trong xe nghe hai kẻ kia không ngừng lải nhải, sớm phát chán, định bụng tựa lưng chợp mắt một chút.
Cẩn Y thấy vậy liền cầm chăn mỏng đi qua, đưa cho ta choàng quanh người.
Nhưng chăn mỏng chưa kịp hạ xuống vai, bên ngoài lập tức có kẻ nhắc đến tên ta.
"Tẫn Linh, đừng nói là cô ngủ rồi đó nhé?"
Vu Tử Ưu hét vọng vào, sau đó là vài tiếng xì xầm to nhỏ, ta làm như không thèm để ý, nhắm mắt vào giấc ngủ.
"Tiểu thư, chúng ta tới trạm dừng rồi ạ, người xuống xe nghỉ ngơi trong phòng sẽ tiện hơn!"
Cẩn Y lay nhẹ tay gọi ta dậy, chân ta bước xuống khỏi chiếc xe thì trước mắt đã là một trạm dừng tấp nập người qua lại.
À không phải.
Không phải là trạm dừng, mà là một tòa thành rộng lớn.
Thành Vệ Lưu.
Điểm nghỉ chân nằm giữa kinh thành và Chiêu Châu.
Vu Tử Ưu ham ăn như heo, nhảy xuống ngựa liền kéo Khương Hựu Thạc một hai đòi qua quán mì ăn ngay lập tức, nhưng Khương Hựu Thạc chỉ bảo hắn đi trước, rồi bước lại chỗ ta.
"Nàng mệt không?"
Ta ái ngại nhìn hắn, tất nhiên tự cảm thấy gượng gạo và cả một phần không nhiều là sự ghét bỏ, rồi ta lắc đầu, chẳng đáp lời hắn, ngoảnh mặt đi thẳng về phía trước cùng Cẩn Y.
Để lại Khương Hựu Thạc đứng đó.
Hai chân ta ngồi mãi nên tê quá chừng, đầu gối cũng mỏi nhừ. Giờ mà được vào trong ngâm chân và ngả lưng xuống giường đệm thì thoải mái quá!
Ta nhủ thầm, thẳng người bước lên tầng phía trên.
Cận An xuống nhà bếp nhờ đun nước ấm, tay Cẩn Y thì lại lau dọn qua một lần, đảm bảo căn phòng ta ở hôm nay sẽ hoàn toàn sạch sẽ và không có mùi gì khó chịu.
Ta nằm trên giường, bỏ giày và đung đưa chân, thở hắt ra.
"Còn bao lâu nữa mới tới đây chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!