Chương 167: Thiệp Mời Đính Hôn

Ta đặt tay vịn lồng ngực, cảm thấy nhịp đập quá nhanh, còn nghe cả tiếng bịch bịch.

Bỗng nhiên…

Ta nhớ lại ánh mắt của hắn những lần trước…

Dường như đều…

Không bao giờ rời khỏi ta…

Dù là dưới làn mưa rào từng hạt rơi lất phất…

Hay là đôi nhịp chân ngẫu nhiên cùng lúc bước bộ trên đoạn đường…

Ngay cả khi…! cả hai tình cờ chạm trán…! không vì lý do gì…

Hắn vẫn luôn nhìn ta như thể đó là một thói quen khó bỏ, thi thoảng bị ta phát hiện, hắn liền dời tầm mắt tới chỗ khác một cách gượng gạo…

"Tiểu thư, người ngủ rồi ạ?"

Ta mãi nghĩ không để ý rằng Cẩn Y vừa gõ trên bề mặt cánh cửa gỗ một cái nhẹ, rồi nàng đẩy cửa vào trong, buông màn xuống cho ta, cũng không quên mang đi bớt trầm hương để phòng đỡ nồng, xong xuôi mới bước ra ngoài.

Có vẻ Lạc Lạc đã được giao cho nhũ mẫu.

Ta thầm đoán.

Đợi một lúc chờ Cẩn Y khuất bóng khỏi cửa, ta xoay người nằm ngửa, trằn trọc lăn quanh chiếc giường ấm áp vài lần mà vẫn chưa yên giấc.

Mắt cứ mở thao láo nhìn phía trên chóp màn.

Chết mất!

Sao mà ngủ không được vậy chứ?

Không phải sắp tới kì nguyệt sự, bụng cũng không có đau, nhưng sao nhắm mắt rồi vẫn không ngủ được chút nào.

Không lẽ là vì…

Khương Hựu Thạc?

Ta nghĩ tới liền lắc đầu kịch liệt.

Lại lần nữa xoay lưng hướng ra tấm mành trước giường, ôm cái gối bông mềm mại vào lòng, đổi hướng nằm thành một đường chéo vắt ngang giường.

Khương Hựu Thạc nói thích ta?

Còn xin lỗi ta và…! khóc nữa?

Không sợ bị người khác nhìn thấy rồi chê cười hay sao?

Hắn đường đường một nam nhân lại quỳ xuống trước ta rồi khóc thành một trận như vậy…

Càng không sợ ta truyền chuyện này ra ngoài?

Ta vứt cái gối bông vào góc, chụp lấy cái chăn đắp ngang ngực.

Nhưng bây giờ điều khiến ta tò mò nhất, chính là hắn tại sao lại thích ta chứ?

Có khi nào là nói xạo không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!