Hiện tại, toàn bộ tài sản của bốn người chỉ còn lại tờ tiền một trăm đồng mà Trầm Ngư tiện tay lấy từ túi của Liễu Nam lúc rời khỏi làng.
Số tiền này hoàn toàn không đủ để họ bắt xe về nhà, nên họ chỉ có thể ở lại đây chờ ba mẹ đến đón.
Trầm Ngư đã quan sát từ trước, biết rằng thời đại hiện tại so với thế giới cô từng sống trước đó lạc hậu khoảng mười năm.
Giao thông vẫn chưa phát triển, thế nên dù đã gọi điện báo tin, mãi đến rạng sáng hôm sau, khi cả bốn người vẫn còn đang ngủ say, ba mẹ của họ mới lần lượt tìm đến được nhà trọ.
Nhân viên quầy lễ tân dẫn mấy cặp vợ chồng trung niên đẩy cánh cửa cũ kỹ ra, liền nhìn thấy bốn cô gái đang ôm nhau ngủ say trên giường.
Bốn cặp phụ huynh đã lo lắng suốt thời gian con mình mất tích, giờ phút này không kìm được mà nước mắt đầm đìa.
Mẹ của nguyên chủ là một người phụ nữ vô cùng đoan trang quý phái, nhưng lúc này khuôn mặt đầy vẻ tiều tụy, rõ ràng là đã nhiều ngày không ngủ yên.
Trầm Ngư vốn ngủ rất nông, nên khi lễ tân mở khóa cửa phòng, cô đã tỉnh dậy.
Tối qua khi nhận phòng, Trầm Ngư đã dặn lễ tân nếu có mấy cặp vợ chồng đến tìm bọn họ thì hãy đưa họ lên phòng.
Chỉ là theo tính toán của cô, những người này phải đến trưa mới tới nơi, không ngờ họ lại đến sớm như vậy.
Rõ ràng sau khi nhận được tin, họ đã lập tức lên đường xuyên đêm đến đây.
"Tiểu Ngư..." Tần Hải Lan tháo kính râm, đôi mắt sưng đỏ nhìn chăm chăm vào Trầm Ngư.
Kể từ khi con gái cùng bạn bè đi du lịch rồi mất liên lạc, mấy ngày nay bà không hề có nổi một giấc ngủ yên. Vì cứ hễ nhắm mắt lại là bà lại mơ thấy con gái ở một nơi xa lạ khóc lóc kêu "Mẹ ơi, cứu con".
Trầm Ngư nhìn người phụ nữ đang vô cùng xúc động trước mặt, ngẫm nghĩ một lát rồi như nguyên chủ từng làm, lao vào vòng tay của bà.
"Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm." Cô thay nguyên chủ nói ra những lời ấy.
Trong câu chuyện gốc, nguyên chủ bị Liễu Nam nhốt trong thôn Liễu Gia suốt mười năm mới được hắn dẫn ra ngoài tìm lại ba mẹ.
Lúc đó, Tần Hải Lan đã vì quá nhớ thương con gái mất tích mà tinh thần suy sụp, cuối cùng gặp tai nạn xe cộ và qua đời.
Nói thẳng ra, Liễu Nam chính là kẻ thù đã gián tiếp g.i.ế. c c.h.ế. t mẹ của nguyên chủ.
Vì vậy, Trầm Ngư thật sự không thể hiểu nổi tại sao nguyên chủ
- hay giờ là cô
- lại có thể ở bên một người như thế.
[Đó chỉ là ngoài ý muốn, là tai nạn xe cộ. Do tài xế say rượu nên mới đ.â. m vào xe của Tần Hải Lan, chuyện đó không liên quan gì đến nam chính cả. Ký chủ, xin hãy dừng ngay những suy nghĩ cực đoan này.]
Hệ thống truyện ngọt lên tiếng phàn nàn đầy bất mãn.
Kể từ sau khi Trầm Ngư trốn thoát khỏi thôn Liễu Gia, hệ thống liền luôn tỏ thái độ đầy oán trách, thỉnh thoảng lại lên tiếng phản bác cô vài câu.
Trầm Ngư cụp mắt, vỗ nhẹ lưng Tần Hải Lan
- người đang ôm chặt lấy cô
- rồi mỉa mai:
[Nếu nguyên chủ không mất tích, sao Tần Hải Lan có thể vì thấy một người có nét giống con gái mình trên mạng mà vội vã lái xe đi tìm?]
[Ngươi đừng có vu khống cho người vô tội.]
[Còn ngươi thì vì tẩy trắng cho Liễu Nam mà bất chấp thủ đoạn. Con trai của một tên buôn người, cho dù nguyên chủ không phải do hắn trực tiếp bắt cóc về, thì những chuyện sau đó cũng đều do hắn góp phần thúc đẩy. Loại người như vậy, sao lại có thể tự cho mình là vô tội?]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!