Liễu Nam thấy thái độ lạnh lùng của cô thì hơi buồn, nhưng vẫn cố gắng gượng cười, quay ra ngoài lấy bộ quần áo mới mà mình đã mua cho cô.
Hắn ngượng ngùng cười: "Tôi không biết em mặc size gì, nên chọn loại freesize."
Hắn đưa cho cô một chiếc váy liền thân.
Trầm Ngư liếc qua chiếc váy, rồi nhìn sang bộ đồ thể thao đang cầm trong tay còn lại của hắn.
"Tôi muốn bộ đó." Cô hơi ngẩng cằm lên.
Dù trong lòng đã vô cùng chán ghét kẻ đạo đức giả trước mặt, nhưng Trầm Ngư vẫn sẽ không làm khó bản thân.
So với việc mặc lại bộ đồ cũ của Tần Thuý Anh đang khoác trên người, cô thà mặc đồ mới Liễu Nam mua còn hơn.
Liễu Nam nghe vậy thì lộ rõ vẻ thất vọng. Trong lòng hắn nghĩ, nếu cô mặc váy, chắc chắn sẽ vô cùng xinh đẹp.
Nhưng hắn cũng hiểu, giờ là lúc cô đề phòng hắn nhất, không muốn mặc đồ hắn chọn cũng là lẽ thường.
Hắn cất chiếc váy đi, đưa bộ đồ thể thao cho Trầm Ngư.
Trầm Ngư nhận lấy rồi lạnh nhạt nói tiếp:
"Ra ngoài."
Liễu Nam mím môi, quay người rời khỏi phòng và cẩn thận đóng cửa lại
[Chỉ cần ký chủ không có ý định rời khỏi đây, bất kể muốn làm gì, chỉ cần nói với nam chính, hắn nhất định sẽ giúp ngươi thực hiện.]
Trầm Ngư không để ý đến hệ thống, chỉ lặng lẽ thay quần áo xong rồi xuống giường, đẩy cửa bước ra ngoài.
Vì đang là mùa hè, ăn cơm trong phòng sẽ rất oi bức, nên Tần Thuý Anh đã bày đồ ăn ra bàn giữa sân.
Liễu Nam đang cầm mấy chiếc ghế đặt xung quanh bàn, thấy Trầm Ngư bước ra thì cười gọi:
"Thay đồ xong rồi à? Mau lại ăn cơm đi. Mẹ tôi hôm nay làm sườn xào chua ngọt đó."
Tần Thuý Anh nghe vậy thì có phần không vui. Món sườn đó bà ta cố tình làm riêng cho con trai mình, chẳng muốn để Trầm Ngư đụng đũa vào. Bà ta mở miệng định nói gì đó nhưng bị Liễu Đại Thành đứng cạnh nhanh chóng kéo tay ra hiệu.
Liễu Đại Thành liếc vợ một cái.
Bây giờ con trai đang cảm thấy tội lỗi với cô gái kia, nếu hai người họ nói mấy câu khó nghe vào lúc này chẳng phải khiến con trai bực mình sao?
Không đáng!
Dù sao thì con trai cũng đã đồng ý không đưa người ra khỏi núi nữa, hai vợ chồng họ cũng không cần lo gì thêm.
Chờ thêm một thời gian nữa, khi thằng bé không còn hứng thú với con nhỏ kia nữa, trường học lại khai giảng, đến lúc đó con nhỏ kia không phải mặc cho họ muốn làm gì thì làm sao?
Tần Thuý Anh nhận được ánh mắt ra hiệu của chồng, chỉ đành nín nhịn không nói nữa, trơ mắt nhìn đứa con trai mà mình nâng như trứng gắp những miếng sườn ngon nhất trong đĩa cho Trầm Ngư.
Bà ta cúi đầu, hậm hực xúc cơm trắng trong bát, mắt không thấy thì tim sẽ không phiền.
Sau bữa cơm, Trầm Ngư mới cảm thấy cơ thể vốn yếu ớt này như được tiếp thêm sức sống.
Nhưng đúng lúc đó, ngoài cổng nhà họ Liễu vang lên tiếng bước chân. Trầm Ngư ngẩng đầu nhìn thì thấy một thanh niên cao lớn lực lưỡng cùng một người phụ nữ dáng người gầy gò, gương mặt lại toát lên vẻ chanh chua đang bước vào.
Người phụ nữ vừa bước vào thấy bốn người đang ăn cơm thì bĩu môi, giọng điệu đầy mỉa mai:
"Ối chà, anh cả chị dâu ăn cơm sớm thế."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!