Trong không khí thoảng qua chóp mũi có mùi tanh ẩm. Cậu thiếu niên tóc nâu khẽ nhíu mày, sau đó chậm rãi mở mắt trong cơn lơ mơ mơ hồ.
Trước mắt cậu là một khoảng tối đen như mực.
"Sao chẳng thấy gì cả... là mơ?" Cậu cảm thấy đầu mình như bị thứ gì đó xoắn lại, phản ứng chậm chạp đến kỳ lạ. Cậu cử động tay chân, không cảm thấy đau đớn. Nhưng một mùi máu tanh vẫn luôn vẩn vất không tan.
Ngay lúc cậu tưởng mình chỉ đang lẩm bẩm một mình, một giọng nói lạ vang lên trong bóng tối.
Giọng nói kia có trật tự nói: "Nếu nói như vậy có thể khiến cậu vui vẻ, vậy thì cậu đúng là đang mơ."
Mơ màng nào có phải chuyện vui vẻ gì đâu, hoặc là mơ hoặc là không. Nhất Minh nghĩ, ngơ ngác nhìn bóng tối một hồi lâu.
"Ai đó!?" Cậu bật dậy trong tích tắc. Nhưng căn phòng không hề có cửa sổ, cửa ra vào cũng bị khóa chặt, ánh sáng không lọt nổi một tia. Cậu hoàn toàn không nhìn thấy diện mạo của người kia.
Người thanh niên vừa lên tiếng thoáng dừng lại một chút: "Vậy ra cậu chẳng hề biết tôi là ai, mà vẫn định kéo tôi chạy theo?"
"Lê. Gọi tôi là Lê là được rồi." Có vẻ cảm thấy buồn cười, thanh niên nọ chẳng đợi Nhất Minh đáp lời đã tự giới thiệu tên mình.
Mấy câu ấy khiến ký ức trong đầu Nhất Minh bắt đầu trở lại.
Cậu nhớ ra rồi—mình từng mạnh miệng hứa hẹn với một thanh niên cũng là "hàng hóa" giống như Đường, rằng sẽ đưa anh ta thoát khỏi Thanh Đồng.
"Tôi là Nhất Minh." Cậu thiếu niên tóc nâu khẽ cắn môi trong bóng tối, lộ vẻ hối hận, "Vậy là cuối cùng chúng ta vẫn không trốn thoát được à?"
Thanh niên kia nói bằng giọng phẳng lặng: "Đúng vậy, không thoát được."
Dù là lời thật, nhưng nghe lúc này lại khiến cậu có cảm giác như bị giáng một cú đau điếng.
Không gian chìm vào yên lặng. Nhất Minh dù muốn giả vờ chưa từng nghe thấy cũng không làm nổi.
Tai cậu bắt đầu nóng ran. Cậu cúi đầu, nghiêm túc nói: "Xin lỗi! Tôi cứ tưởng mình có thể đưa anh ra ngoài! Còn phá hỏng kế hoạch của anh, hại anh bị bắt lại, tôi thật sự rất xin lỗi!"
Mặc dù đối phương chắc chắn không nhìn thấy được nét mặt của cậu.
"Gấp gáp cũng chẳng chạy ra được đâu, Corgi nhỏ." Giọng người thanh niên vang lên thong thả, âm sắc trong trẻo dội lại rõ mồn một trong căn phòng nhỏ hẹp, "Còn chuyện "xin lỗi" ấy hả? Ai là người hôm trước còn hùng hổ nói chắc như đinh đóng cột, kết quả lại bị tóm ngay thế này?"
Nhất Minh lập tức lấy hai tay che mặt, tai đỏ bừng: "…Là tôi."
Chú chó Corgi nhỏ bị chính sự tự tin mù quáng của mình phản đòn đau điếng.
Cậu không kìm được mà ôn lại toàn bộ chuyện đã xảy ra, rồi càng lúc càng thấy xấu hổ, chỉ còn biết dùng sức bẹo lấy đôi má phúng phính của mình.
Một hồi lâu sau, cậu bé nghe thấy thanh niên nói: "Đùa cậu thôi."
Nhất Minh: "…"
Đồ có sở thích kỳ quái! Cái gì mà đùa cậu chứ! Trong khi cậu đang thật lòng hối hận đấy biết không!?
Thế nhưng…
Nhất Minh khẽ hít hít mũi, mùi tanh ngập trong không khí khiến cậu không thể lờ đi. Cậu xoay người theo hướng mùi máu truyền tới, nhìn vào nơi phát ra giọng nói trong bóng tối.
"Bị bắt khi trốn chạy… có bị trừng phạt không?" Cậu bỗng hỏi.
"Chuyện đó à." Người kia im lặng vài giây mới đáp, "Không đâu."
"Hơn nữa lúc đó Thanh Ngọc Trầm đã trở về rồi, dù thế nào cũng không trốn thoát được. Đây không phải lỗi của cậu." Thanh niên nói chuyện rất chậm, mang theo một giọng điệu rất mạch lạc, khiến người ta tin phục.
Nhưng Nhất Minh không nghe hết câu. Cậu lập tức lật chăn xuống giường, lần mò trong bóng tối bước đến phía có tiếng nói, rồi dừng lại trước mặt đối phương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!