Chương 6: Giả yếu?

Tại sao một cường giả như vậy lại ra tay nhắm vào tổ chức Thanh Đồng? Vì cái gì? Món hàng kia? Hay là muốn cứu cậu thiếu niên là món hàng kia ra?

Thanh Ngọc Trầm thoáng lộ vẻ nghi hoặc, nhưng rất nhanh đã tìm được lý do.

Vị cường giả kia vốn không định lộ thân phận, dường như nếu hắn bắt cậu thiếu niên đi, vị cường giả đó cũng sẽ giả vờ ngoan ngoãn chịu trói cùng.

Nếu không phải Thanh Ngọc Trầm tự mình nói ra, thì có khi vị kia còn chẳng buồn ra mặt.

Vị đó đang ngụy trang! Thanh Ngọc Trầm thoáng lộ vẻ bừng tỉnh ngộ.

Vị kia đến sau thiếu niên, mục đích chính là để che giấu thân phận với thiếu niên đó!

Thảo nào, thảo nào, thảo nào y chẳng hề bận tâm đến việc có bị tổ chức Thanh Đồng bắt giữ hay không — y quá mạnh, y không sợ gì cả, y đến đây chỉ để hoàn thiện vai diễn trong "thân phận trò chơi" của mình mà thôi!

Y căn bản không quan tâm nơi này là tổ chức Thanh Đồng hay Hoàng Đồng, việc trêu đùa tổ chức này chỉ là một phần cốt truyện phụ trong trò chơi mà y đang chơi.

Thanh Ngọc Trầm vô cùng tin tưởng vào suy luận của chính mình.

Trong giới dị năng giả, kiểu người nào cũng có, mà kẻ mạnh thì càng quái gở. Chỉ vì sở thích mà giả trang, thích diễn trò "giả heo ăn thịt hổ" thì có gì là lạ?

Hắn có vẻ đã vô tình phá hỏng trò chơi của vị đó. Thanh Ngọc Trầm âm thầm nghĩ.

Nhưng đồng thời, hắn cũng thả lỏng — chỉ cần vị kia vẫn còn muốn tiếp tục "trò chơi", thì giữa hai bên vẫn có thể thương lượng.

Hắn tin rằng việc vị các hạ kia nguyện ý lấy bộ đàm ra giao tiếp chính là tín hiệu muốn làm hòa.

Vậy thì chuyện này, cũng chưa đến mức tệ lắm.....

Trước khi đến Thanh Đồng, Lê Lê tuyệt đối không thể ngờ rằng, cuối cùng mình lại trở thành khách quý của tổ chức Thanh Đồng.

Mà thủ lĩnh tổ chức Thanh Đồng, Thanh Ngọc Trầm, thì lại đứng cạnh cô, thái độ có vẻ khiêm nhường, nhưng nơi mi tâm vẫn toát lên sự ngạo mạn khó giấu.

"Đây là "kén" của chúng tôi." Người đàn ông mặc trường bào xanh nhạt, vừa đẩy gọng kính không gọng trên sống mũi, vừa đưa tay ra chỉ từng căn phòng đơn có ánh đồng xanh, "Cũng có thể gọi là phòng lưu trữ hàng hóa."

"Cậu thiếu niên hệ mô phỏng tạm thời sẽ được cất giữ ở đây, xin ngài yên tâm, tôi đã cho cậu ta ngủ rồi. Khoảng một tiếng nữa sẽ tỉnh."

Nguồn điện vẫn chưa được khôi phục, hành lang trước mặt tối om như miệng con quái vật khổng lồ nuốt chửng sinh mạng.

Thanh Ngọc Trầm cầm đèn chiếu sáng khu vực này, nhưng trong hành lang dài vô tận ấy, những kẻ áo choàng đen đứng bất động trước các cánh cửa, trông như tượng đá câm lặng.

Vị dị năng giả này dường như rất chú trọng đến hình tượng bản thân — tóc rẽ ngôi giữa, những sợi tóc đen lòa xòa che lấp trán, đôi đồng tử màu tím nhạt híp lại khi nói chuyện, tựa như một yêu tinh cao ngạo đến từ núi rừng.

Lê Lê cảm thấy nơi này như vừa bật điều hòa chế độ làm lạnh, lạnh toát cả người.

Cũng có thể chỉ là ám thị tâm lý, bởi vì cô thật sự thấy lạnh sống lưng. Boss của Thanh Đồng đang ở ngay bên cạnh cô, cảm giác này chẳng khác nào vào phó bản mà dùng acc trắng tinh, ngồi trò chuyện vui vẻ với boss cuối.

Lê Lê không nhịn được mà nghĩ: Sao mình lại tài thế này?

Đây là nơi mà ngay cả nhân vật chính Nhất Minh cũng không dám bén mảng, thuộc về cơ mật tối cao của tổ chức Thanh Đồng, cô tùy tiện đã đi vào.

Cô là ai? Nhất Minh là ai? Cô Lê Lê chỉ là một người bình thường không có dị năng, trong khi Nhất Minh ít nhất cũng là dị năng giả D cấp, sắp chạm ngưỡng trung cấp.

Thế mà bây giờ, Nhất Minh đã bị Thanh Ngọc Trầm giam lại, còn cô — một người thường — thì lại được Thanh Ngọc Trầm cung phụng như đại lão.

Dù áp lực Lê Lê đang gánh cũng chẳng nhỏ, nhưng cô thật sự thấy chuyện này buồn cười hết sức.

Tổ chức Thanh Đồng, ngay cả ở Giao Hoang, cũng là một thế lực đặc biệt.

Ông chủ cấp C có thể trở thành chiếc ô che chở cho cả một con phố, mà Thanh Ngọc Trầm cấp B ở Giao Hoang cũng khó có đối thủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!