Chương 40: Nam chính shounen manga sẽ không chết

Sau khi đến tầng hai, Nhất Minh định đến căn phòng chính giữa trước, nhưng cậu từ cầu thang đi xuống lại đến một căn phòng ở góc phía Tây.

Không biết đây là nơi nào, không có nhà nghiên cứu nào qua lại, chỉ có đầy những vật phẩm màu trắng trong phòng.

Bộ xương màu xám, chuông gió màu xám, tượng điêu khắc màu xám.

Nơi này cho Nhất Minh cảm giác không lành, cậu đến gần bức tượng màu xám gần nhất, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào bề mặt bức tượng.

Trong bong bóng thoại, trong lòng cậu hiện lên một danh từ: xương người.

Tường ở đây đều được phủ kín bằng tro cốt, mà toàn bộ căn phòng này đều là những chế phẩm từ tro cốt.

Nhất Minh đứng thẳng người, nhìn khoảng không gian trắng xám bất tận, trong mắt ánh lên chút không đành lòng.

Và đúng lúc này.

"Đây đều là những sản phẩm thất bại."

Một bóng đen phía sau lưng bước tới.

Nhất Minh quay đầu lại, đôi mắt đó mở to, đồng tử hơi co lại, mà trong mắt cậu dường như phản chiếu cặp kính gọng vàng lóe sáng của một người đàn ông, và nụ cười tàn độc trên môi anh ta.

"Hy vọng ngươi không phải bầu bạn với chúng."

Trong trang tiếp theo, cảnh quay lại trở về hai ngày trước, lúc Đường và Mạc Mạc còn ở quảng trường.

Lê Lê thở hắt ra một hơi, lại quay lại xem nội dung trước đó, rồi lẩm bẩm: "Nhạc Sam này đã làm bao nhiêu thí nghiệm, giết bao nhiêu người rồi?"

Cô im lặng một lúc, rồi xem tiếp.

Hai ngày trước, tuy Đường gặp được ông chú hàng xóm, nhưng cô lại dấy lên một cảm giác cảnh giác khó hiểu. Trong chương trước, nét bút của họa sĩ chủ yếu tập trung vào Đường và Nhạc Sam, mà bỏ qua Mạc Mạc.

Trong chương này, họa sĩ đã vẽ ra dáng vẻ của Mạc Mạc.

Cô bé cúi đầu, nhìn mu bàn chân, toàn thân run rẩy.

Nhạc Sam cũng phát hiện ra sự khác thường của Mạc Mạc, nhưng anh ta lại xuyên tạc ý của Mạc Mạc: "Tiểu Đường, bạn của cháu có phải bị bệnh không, run lợi hại như vậy, chú Nhạc có thuốc đây, nể tình quen biết cũ sẽ không lấy tiền các cháu, có muốn đến nhà chú Nhạc chơi không?"

Đường im lặng ôm lấy một con bồ câu trắng nhảy đến bên cạnh mình, không nói gì.

Trong khung tranh, cô bé dùng móng tay sắc nhọn rạch ngón trỏ của mình, một vệt máu chảy ra.

"Song Sinh..."

Mạc Mạc ôm đầu, khung thoại run rẩy cho thấy cô bé sợ hãi đến mức nào: "Ông ta chính là sở trưởng của Song Sinh!"

Đường ngay khi Mạc Mạc mở miệng đã nhanh chóng viết tin nhắn, đồng thời kéo Mạc Mạc bỏ chạy.

Tuy nhiên, trong khung hình tiếp theo, họ đã ngã gục dưới chân Nhạc Sam.

Sau đó, cảnh quay trở lại góc nhìn của Nhất Minh, lúc này cậu đã bị cố định trên bàn thí nghiệm, thứ trói cậu là một loại vật liệu sinh học, chứ không phải kim loại.

Quần áo trên người cậu đã bị thay, một tấm vải xanh lam phủ lên người cậu.

Mà cậu không thể thoát khỏi sự trói buộc ở tứ chi.

Cùng lúc đó, Nhạc Sam đẩy xe nhỏ đi tới, hạ chiếc đèn pha trên đỉnh đầu Nhất Minh xuống.

"Ngươi muốn làm gì?" Nhất Minh nói, một sợi tóc trên đầu rơi xuống, ẩn mình vào bóng tối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!