Ngay sau đó là một trang truyện tranh trắng đen—đôi đồng tử sau kính râm của người thanh niên sâu hun hút như hố đen không đáy.
Đó là ánh nhìn mang theo vài phần điên cuồng và tàn nhẫn, là tín hiệu của tử vong trước khi con thú dữ vồ mồi. Tử thần nâng lưỡi hái lên, giơ cao giữa bóng tối.
Mà trong đôi mắt ấy, chẳng phản chiếu bất cứ điều gì—chỉ toàn một mảng đen dày đặc.
…
Truyện tranh đến đây là kết thúc, để lại dấu chấm hỏi lơ lửng trong lòng độc giả rồi đột ngột dừng lại.
Khương Lan chăm chú nhìn vào đồng tử trên trang cuối, hồi lâu vẫn chưa lấy lại thần.
Không biết đã qua bao lâu, cô khẽ run lên một chút.
"Phù…" Cô thở hắt ra một hơi thật dài, xả hết luồng hơi mà nãy giờ bản thân vô thức nín giữ. Cô đưa tay lau trán, lúc này mới nhận ra trán mình đã rịn mồ hôi.
Cô nhận ra mình đã quá nhập tâm, hoàn toàn bị cuốn vào góc nhìn của ông chủ, vừa hoảng sợ vừa căng thẳng, đến mức quên cả hô hấp.
"Đáng sợ thật… Đây chính là dị năng giả cấp A sao?" Cô lẩm bẩm, "Ông chủ gần như không có sức chống đỡ luôn ấy!"
"Ông chủ đừng nói là chết luôn rồi chứ?" Cô lo lắng nói.
Là một fan cứng mê nhan sắc của ông chủ, dĩ nhiên cô không thể không lo cho an nguy của ông chủ.
Thế nhưng cùng lúc đó, cô lại không kiềm được mà nhớ lại hình ảnh của nhân vật mới xuất hiện.
"Thì… anh ta đẹp trai quá đi mất…" Giang Lan buột miệng thốt lên lời lẽ phản bội niềm tin vào ông chủ.
Tranh trắng đen vậy mà vẫn thể hiện được sự căng thẳng đến từng chi tiết, khí thế của nhân vật mới tràn ngập từ đầu đến chân.
Hắn xuất hiện đầy kiêu ngạo, không ai dám ngăn cản.
Cái vẻ ung dung tàn nhẫn xuất phát từ thực lực tuyệt đối ấy—thật sự rất đẹp.
Khương Lan nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc không nhịn được mà gọi cho bạn thân.
"Bé cưng ơi, gì mà khuya? Khuya đâu mà khuya! Mới có mười hai giờ thôi! Mình nói nè, truyện tranh mới vừa cập nhật á, có nhân vật mới xuất hiện siêu đẹp trai luôn, đúng gu cậu luôn đó! … Hả, không tin? Cậu không mê thì mai mình bao trà sữa luôn!"
…
[Hiện tại là sáu giờ sáng.]
[Bắt đầu tính toán giá trị độ nổi tiếng.]
Tia sáng lấp ló xuyên qua màn che giường. Sáu giờ sáng, mặt trời đã lên. Mà Lê Lê vẫn lạnh lẽo nằm trên giường, chờ đợi kết quả cuối cùng.
Cô cực kì bình tĩnh, thậm chí còn rảnh rang nghĩ xem khi nào thì bạn cùng phòng thức dậy, liệu có hỏi cô muốn ăn sáng không.
[Đang quét bình luận liên quan mới.]
[Đã quét xong.]
[Đang quét chủ đề liên quan mới.]
[Đã quét xong.]
[Đang quét lượng thảo luận dữ liệu lớn.]
[Đã quét xong.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!