Chương 15: Viên kẹo ngon nhất trên đời

[Đạo cụ [Ẩn Giấu Khí Tức]đếm ngược 06:12]

Lê Lê hoàn toàn không biết người đàn ông áo choàng đen ngất xỉu kia đang nghĩ gì trong đầu. Cô thu lại nụ cười vừa vô tình để lộ, khôi phục lại vẻ mặt không biểu cảm thường ngày.

Nhất Minh thu hút sự chú ý, còn Lê Lê thì nhân cơ hội tiếp cận từ phía sau, nhanh gọn hạ gục dị năng giả của Tổ Hổ. Pha phối hợp này có thể nói là rất ăn ý.

"Làm không tồi." Cô buông một câu khen ngợi, người được khen là Nhất Minh lập tức cười hề hề một tiếng.

Cậu dường như được tiếp thêm tinh thần, bước chân khi đi về phía trước cũng phấn chấn hẳn lên.

Lúc này, bọn họ đã đến khu vực từng giam giữ Đường Tằng.

Căn phòng hàng hóa của Thanh Đồng được chia làm hai loại: đã được đặt trước và chưa có người đặt mua. Kiến trúc này không khác mấy so với nơi từng nhốt Nhất Minh — đều là cánh cửa lớn đặc chế của Thanh Đồng.

Nhất Minh đặt tay lên cửa, thuần thục tháo nguyên cánh cửa xuống. Ánh sáng trong phòng dần len qua khe hở, rồi chiếu sáng gương mặt bọn họ.

Lê Lê trông thấy Đường — cô bé mà mấy hôm trước cô chỉ gặp thoáng qua một lần.

Cô bé có mái tóc đen dài suôn mượt rũ xuống tận eo. Trên người mặc một chiếc áo phông rộng rãi, cổ đeo một sợi choker đen.

Hiện tại, cô bé đang ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng, đầu cúi thấp, dưới ánh đèn, bóng dưới chân chỉ là một vòng mờ nhạt.

Đôi mắt màu xanh biếc như đang nhìn chằm chằm vào đầu ngón chân mình, nhưng cũng giống như đang lạc hồn tận phương trời xa, trống rỗng vô định.

Trạng thái này có phần khác với hình ảnh Lê Lê từng thấy trong truyện tranh.

Trước khi cô xuyên vào thế giới truyện tranh, nội dung đã vẽ đến đoạn Nhất Minh lần đầu đưa Đường bỏ trốn. Khi đó, Nhất Minh chỉ nói rằng cậu được cha cô bé nhờ đến đón đi. Khi nghe vậy, tuy Đường trông có vẻ trầm lặng nhưng đôi mắt lập tức sáng lên, rất ngoan ngoãn đi theo Nhất Minh rời đi.

"Đường ! Anh đến đón em đây!" Trong khi Lê Lê còn đang đánh giá tình hình trong phòng, Nhất Minh đã hớn hở chạy vào.

Thế nhưng cô bé không hề ngẩng đầu lên.

Một giọng nói nhỏ nhẹ truyền ra từ miệng Đường, dáng vẻ vẫn như thể chẳng biết mình đang nhìn về đâu: "Không cần."

Chàng thiếu niên tóc nâu phấn khởi, giờ khựng lại tại chỗ.

"Đã không cần nữa." Cô bé lặp lại lần nữa.

Xem ra lần trước Nhất Minh không hoàn thành lời hứa, khiến Đường mất niềm tin vào cậu.

Quả nhiên, Lê Lê vốn đã nghĩ chuyện này sẽ không dễ dàng.

Cô tạm thời dựa vào khung cửa, khoanh tay, mỉa mai một câu: "Corgi nhỏ, cậu bị từ chối rồi đấy."

Đầu Nhất Minh rũ xuống, trông đáng thương không tả nổi.

"Lần trước là lỗi của anh." Cậu chẳng viện cớ, cũng không định viện cớ, chỉ buồn bã nói: "Nhưng bây giờ Thanh Ngọc Trầm không còn ở đây nữa, chúng ta có thể thoát ra được."

Đường chỉ đáp: "Đồ nói dối."

Từ đầu đến cuối, cô bé chưa từng liếc nhìn Nhất Minh lấy một lần.

Lê Lê đứng sau lặng lẽ quan sát hai người, suy nghĩ.

Có thể nói, nếu không đưa được Đường ra khỏi Thanh Đồng thì chương này sẽ bị đánh giá là "xé truyện". Nếu coi toàn bộ thế giới này là một bộ truyện tranh, thì thái độ thay đổi của Đường chắc chắn có nguyên nhân và manh mối.

Hơn nữa, bây giờ hẳn là cũng đã được vẽ vào truyện, Lê Lê phải làm gì đó mới được.

Cô cố gắng hồi tưởng lại toàn bộ nội dung truyện tranh trong đầu, sắp xếp manh mối để suy luận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!