Chương 14: Người nhà

Nhất Minh dắt theo Lê Lê chạy trốn, tay cậu nắm chặt cổ tay Lê Lê, tay còn lại hóa thành một thanh côn sắt như gậy bóng chày, đánh gục kẻ địch phía sau khi cần thiết.

Trong lúc chạy suốt một quãng đường dài, Lê Lê bắt đầu th* d*c, rõ ràng thể lực của cô không thể so với Nhất Minh.

"Người đó không đuổi theo." Lê Lê điều chỉnh hơi thở, nói một mạch.

Đám người từng hiểu lầm cô có lẽ cũng không ngờ rằng, một "đại lão cấp A" có thể chỉ dùng ánh mắt dọa lùi kẻ cấp C, vậy mà lại không chạy nhanh bằng một tên cấp D.

Diễn là một chuyện, làm được hay không lại là chuyện khác.

Lê Lê cảm thấy có điểm diễn đàn nói đúng thật: thể chất của cô hoàn toàn không bằng mấy dân bản địa thế giới trong truyện này.

"Thật sự không đuổi theo à?" Nhất Minh có chút bất ngờ, cậu kéo Lê Lê nép vào góc tường ở một khúc cua, phía sau họ lại là một hành lang dài hun hút.

Rút kinh nghiệm xương máu, lần này Nhất Minh hạ thấp giọng, hành động cũng cẩn trọng hơn hẳn. Nhưng vừa ló đầu ra nhìn, cậu liền thấy mấy kẻ áo đen đang trực diện tiến đến.

Trên vạt áo có thêu họa tiết, lần này là sáu dị năng giả!

Vừa phát hiện ra Nhất Minh, sáu kẻ áo đen lập tức hét lên một tiếng rồi lao tới.

Tóc nâu rụng xuống hóa thành quả cầu, Nhất Minh đang định xông ra đánh một trận sống mái thì bất ngờ bị Lê Lê kéo lại, giấu vào bóng tối của khúc quanh.

[Đạo cụ [Ẩn Giấu Khí Tức]mua thành công, đếm ngược 10:00]

[Đạo cụ [Ẩn Giấu Khí Tức]đếm ngược 09:59]

Đám áo đen chạy băng qua trước mặt họ, tiếp tục đuổi theo "không khí" mà lao đi mất. Nhất Minh đứng sững một lúc, đến khi đám người kia khuất hẳn mới bừng tỉnh hỏi: "Đó là dị năng của anh à?"

"Đúng vậy." Lê Lê thuận theo gật đầu nhận.

Cô cảm thấy mình không thể cứ mãi nằm im chờ chết, phải làm gì đó — ít nhất là ở trước mặt Nhất Minh, và cả những độc giả đang đọc bộ truyện này.

Dù cô có thân phận là người bị thương thì cũng không thể hoàn toàn phó mặc cho Nhất Minh cõng cả đội đi.

Thấy đám áo đen đã rẽ sai hướng, cô liền nói: "Chúng ta đã sớm bị phát hiện rồi, bây giờ mà dây dưa với chúng chỉ tổ phí thời gian."

"Anh nói đúng." Nhất Minh gật đầu, siết chặt nắm đấm, rồi kéo tay Lê Lê lao ra khỏi chỗ ẩn nấp, tiếp tục chạy về phía trước hành lang, "Chúng ta phải đưa Đường đi ngay, trước khi Thanh Ngọc Trầm trở về."

Thiếu niên tóc nâu như được tiếp thêm sức mạnh, tốc độ chạy bỗng nhanh hơn hẳn.

Quả cầu sắt bay lơ lửng bên cạnh cậu, ở mỗi khúc rẽ đều đánh úp một tên áo đen từ phía sau, đơn giản mà hiệu quả.

Càng chạy càng sâu vào bên trong, số lượng kẻ địch dần giảm bớt, Nhất Minh gần như đánh đâu thắng đó.

Lê Lê, bị kéo chạy suốt chẳng làm được gì, đột nhiên nghĩ đây là cơ hội tốt để làm phong phú thêm hình tượng nhân vật của mình.

Cô liếc nhìn tên áo đen vừa bị Nhất Minh đánh ngã, ngực người này vẫn còn phập phồng.

"Cậu không giết người à?"

Phía sau, thanh niên tóc đen bỗng cất tiếng hỏi.

"Không." Nhất Minh lập tức trả lời. Cậu hạ thấp giọng, đôi mắt xanh lam như chó con vẫn cảnh giác nhìn khắp bốn phía.

"Dù bọn chúng đã từng hại cậu?" Lê Lê lại hỏi.

"Có người từng dạy tôi, nếu bọn họ giết người rồi tôi cũng giết theo, vậy tôi với bọn họ còn khác gì nhau?" Nhất Minh đáp không chút do dự. Trong lúc đó, tay cậu hóa thành một tấm thép cứng, lặng lẽ đánh ngất thêm một tên áo đen từ phía sau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!