Mây đen che khuất mặt trời, ngăn cản ánh nắng rực rỡ, phủ lên vạn vật một màu xám xịt.
Kẻ áo đen đột ngột quay đầu lại, cuối cùng cũng để lộ thần sắc khác thường — kinh hoàng và không thể tin nổi.
Không một ai ở đây thấy rõ điều gì đã xảy ra trong khoảnh khắc ấy, giống như cũng không ai từng nhìn rõ dị năng của kẻ áo đen — không, bắt đầu từ lúc này, nó sẽ không còn là bí mật nữa.
"Sao có thể...?!" Kẻ áo đen nghiến răng gằn từng chữ, ngay giây sau liền vung tay, tung đòn chí mạng nhắm thẳng vào tim thanh niên tóc đen.
Gió sắc cuốn tung bụi đất xung quanh, tiếng rít như tiếng than khóc của con người.
Bóng người ấy lập tức biến mất trước mắt.
Đòn tấn công vô hình rạch nát mặt đất, để lại ba vết nứt, kẻ áo đen hoảng loạn quay đầu lại——
Hắn nhìn thấy thanh niên tóc đen đang mỉm cười với mình.
"A a a a ——"
Trong đôi con ngươi đen nhánh của thanh niên, hình ảnh hắn như một con chó ướt sũng vô dụng.
Kẻ áo đen điên cuồng thi triển dị năng, những đòn tấn công nối tiếp nhau lao ra. Nhưng không trúng, không chạm tới, thậm chí không thể tới gần vạt áo của thanh niên kia!
"Nếu là xuất hiện từ hư không thì còn chút thú vị..." Giọng nói của thanh niên vang lên bên tai, khi kẻ áo đen quay đầu lại, hắn đã lại biến mất khỏi tầm mắt.
Giây kế tiếp, âm thanh ấy vang lên từ phía sau: "Nhưng mà, tiếng gió quá rõ ràng rồi."
Áo gió của thanh niên không dính lấy một hạt bụi, khóe môi mang ý cười như đang chế giễu, như đang đánh giá một món hàng kém chất lượng.
Kẻ áo đen trợn tròn mắt.
Hắn gần như dốc hết toàn lực, lạm dụng dị năng mà xưa nay luôn khiến người ta kinh sợ. Nhưng lúc này lại chẳng khác nào rác rưởi vô dụng. Hắn thở hổn hển, tim như treo ngược trong lồng ngực.
Giữa một đòn toàn lực của dị năng giả, trước đầu mũi hàng loạt lưỡi dao vô hình, thanh niên tóc đen vẫn ung dung bình thản, nhẹ nhàng nói ra bí mật cuối cùng:
"Giống như dao băng đâm vào cơ thể rồi tan chảy, hòa lẫn vào máu và ẩn mình bên trong. Dị năng của ngươi cũng là một dạng như thế."
Khoảnh khắc tiếp theo, thanh niên gạt đòn tấn công sang một bên, thân hình bất ngờ lao tới.
Khuôn mặt mang đầy vẻ ung dung ấy chợt phóng to ngay trước mắt.
"Vô hình? Không, chỉ là ẩn trong gió mà thôi."
Khoảng cách gần đến nỗi như có thể nhìn thấy từng hàng mi dày của thanh niên tóc đen.
"Đòn tấn công của ngươi, chẳng qua chỉ là gió." Giọng nói kéo dài, như kết luận một trò đùa nhạt nhẽo.
Dị năng hệ thuật pháp, điều khiển gió tạo thành lưỡi dao, giấu đòn tấn công trong làn không khí vô hình, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió rít lao tới trong tích tắc.
Những lưỡi gió dày đặc tới mức chỉ cần mất tập trung một giây là có thể bị xuyên tim, ánh mắt của Lê Lê tập trung đến độ phớt lờ mọi ồn ào xung quanh.
Nỗi sợ hãi của ba kẻ áo đen còn lại, những rung chuyển từ quầy hàng ven đường, tất cả đều bị cô bỏ ngoài tai.
Ánh mắt cô chỉ nhìn chằm chằm vào những lưỡi dao không thể bị nắm bắt kia.
Cô đã mua đạo cụ hệ lĩnh vực —[Không gian biến ảo]. Ở khoảng cách gần như sát kề, chỉ cách một bước là đầu sẽ vỡ máu me, cô đã đổi không gian mình đang đứng.
Đồng thời, cô cũng có thể điều khiển không gian của người khác — đây là đạo cụ trị giá bốn trăm điểm độ nổi tiếng đấy nhé!
Một tấm màn chắn lập tức dựng lên giữa họ, ánh sáng lam u ám tạo thành một bức tường bao phủ kẻ áo đen trong một khối lập phương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!