Chương 11: Nắm được sự thật

Sau nháy mắt cứng họng, người đàn ông ngồi cùng bàn tiếp tục nói: "Sẽ bị tổ chức tên là Thanh Đồng để mắt tới." Anh ta dường như cố tình lướt qua lời ám chỉ của Lê Lê, giọng điệu nghiêm trọng hơn, nhấn mạnh từng chữ, "Vì vậy, ngàn vạn lần không được để lộ chuyện mình có dị năng."

Theo lời anh ta nói, những ánh mắt nóng rực xung quanh dần tản ra. Cảm giác bị bao quanh bởi ánh nhìn của đám đông nhanh chóng biến mất, mọi người xung quanh cũng lần lượt quay đi.

Tay cầm đũa của Lê Lê khựng lại một nhịp, chậm rãi nói: "Được rồi, tôi sẽ chú ý."

Ban đầu cô tiếp cận chỉ vì cảm thấy đám người này có vẻ cùng hội cùng thuyền, muốn thử vận may một phen. Nhưng xem ra họ không giống đám buôn người như Thanh Đồng. Không ngờ người chủ động đến gần cô từ đầu lại là người tốt.

Lê Lê nhìn chằm chằm vào đôi đũa trong tay, suy nghĩ liệu có phải mình đã nghĩ quá xấu về những người trong thế giới truyện tranh.

Dù trong truyện tranh, ngoại trừ nhân vật chính và nhóm nhân vật chính ra, những người còn lại ít nhiều đều có vấn đề.

Nhưng nếu không phải thì thôi, đổi mục tiêu khác. Hôm nay cô ra ngoài là để "thả câu tìm chuyện".

Quầy ăn sáng nằm ven đường, nơi cô chọn không phải là tuyến đường chính, mà hơi hẻo lánh một chút. Xung quanh ngoài mấy quầy hàng tương tự, đối diện còn có một quán ăn nhỏ.

Trên đĩa chỉ còn một cái bánh bao cuối cùng, lúc Lê Lê chuẩn bị ăn xong rồi đổi chiến trường, đột nhiên một tiếng ồn ào vang lên.

"Rắc!"

Ngay lúc đó, tấm kính của quán ăn nhỏ bất ngờ vỡ tan.

Một bóng người bị ném văng ra từ phía sau lớp kính vỡ, lưng tiếp đất, sau đó lăn lộn vài vòng để tránh né.

Cùng lúc ấy, một đòn tấn công vô hình lao đến cực nhanh, tạo ra một vết nứt sâu hai phân ngay chỗ hắn vừa tiếp đất.

Vết nứt như từ hư không xuất hiện, nhưng lại mang theo âm thanh xé gió dữ dội.

Đúng lúc đó, Lê Lê đứng chếch về phía sau bên phải của đường nứt, chỉ cần ngẩng đầu là có thể trông thấy cảnh tượng kỳ dị ấy.

"Là người của Thanh Đồng." Người đàn ông cùng bàn hạ giọng, "Loại dị năng chưa rõ, xuất hiện và biến mất không dấu vết, mắt thường không thể nhận ra, gần như không thể né tránh…"

Khi anh ta nói, thiếu niên vừa thoát nạn đang run rẩy bò dậy từ mặt đất. Toàn thân cậu ta bê bết máu, vài vết thương sâu tới tận xương hiện rõ trên cánh tay và eo bụng.

Tuy rõ ràng những người cùng đội với kẻ ngồi chung bàn đều ở ngay gần đó, vóc dáng ai nấy đều cường tráng, nhưng họ lại chẳng hề quay sang nhìn như ban nãy.

Họ thậm chí còn không buồn liếc mắt một cái.

Giữ mình, tránh khiêu khích dị năng giả mạnh hơn—đó là điều tất cả mọi người đều ngầm hiểu.

Vì vậy, không ai có ý định giúp đỡ cậu thiếu niên đang trông rất thê thảm kia.

Người đàn ông ngồi chung bàn run rẩy môi, nhưng vẫn tiếp tục nói: "…Hắn là một dị năng giả vô cùng nguy hiểm, hoàn toàn không thể kháng cự!"

Ngay giây sau, kẻ mặc áo choàng đen nhảy vút ra từ lỗ thủy tinh vỡ. Đồng thời, thiếu niên xoay người bỏ chạy dọc theo lối nhỏ, nhưng liền sau đó lại vang lên mấy tiếng gió xé không khí. Thiếu niên gần như ngay khi nghe thấy tiếng động đã vội nhào sang một bên.

Vị trí nơi cậu vừa đứng kéo dài đúng theo hướng của Lê Lê!

Nhanh. Nhanh đến mức mắt thường không thể bắt kịp. Trong chớp mắt, mặt bàn như bị rìu bổ đôi, vỡ ra làm hai mảnh.

Chén canh giao chưa kịp uống đổ tràn ra sàn, còn chiếc bánh bao cô suýt gắp được cũng bị cú va đập làm lăn xuống đất.

Lê Lê vẫn cầm đũa trên tay, như thể chưa kịp phản ứng.

Cơn gió sau vụ va chạm mạnh mẽ thổi bay tóc mái cô, đến lúc này những sợi tóc đen mềm mại mới dán vào má, rủ xuống.

Đôi mắt đen láy của cô nhìn vào khe nứt không xa phía trước, chậm rãi chớp mắt một cái.

Chỉ cần lệch đi một chút… cô đã chết rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!