Trong lúc Lê Lê còn đang suy nghĩ, dị năng giả cấp C đã dừng bước.
Cánh cửa phía trước mở ra, chiếc đèn chùm lấp lánh treo trên trần nhà phản chiếu ánh sáng dịu nhẹ, ở chính giữa đại sảnh là một chiếc bàn chiếm đến một phần năm diện tích. Trên mặt bàn bằng đồng thanh đặt ngay ngắn vô số món ăn hấp dẫn.
Mười người mặc áo choàng đen đứng thành hai hàng dọc tường, im lặng không nói.
Thanh Ngọc Trầm đứng phía sau chiếc bàn, gương mặt nở nụ cười lễ phép nhưng lại xen lẫn chút kiêu ngạo.
"Không rõ ngài thích khẩu vị thế nào, nên bọn tôi đã chuẩn bị tất cả," hắn bước lên nói.
Vậy là gã đàn ông này gọi cô ra khỏi chỗ Nhất Minh chỉ để... lấy lòng, mời cô dùng bữa?
Lê Lê nửa cười nửa không nhìn mặt bàn: vị ngọt vị mặn, thanh đạm hay đậm đà, cô thậm chí còn thấy cả đĩa ớt đỏ rực.
Cô càng cảm thấy chuyện này không đơn giản.
Thế giới trong truyện tranh Cực Hạn Hắc Bạch hoàn toàn khác với thế giới thực, tuy vậy mỗi khu vực vẫn có khẩu vị đặc trưng riêng. Đứng sau những vùng đất ấy là các quý tộc dị năng khác nhau, liên hệ với nội dung trong truyện, Thanh Ngọc Trầm rất có thể đang muốn qua khẩu vị để suy đoán xuất thân của cô.
Nếu cô thật sự là cấp A, thì không thể nào vô danh đến mức này.
Nhưng mà—ai bảo cô chỉ là hàng giả?
So với cảm giác căng thẳng trước đây, bây giờ sau khi đã nắm rõ dị năng của Thanh Ngọc Trầm, Lê Lê đã tìm được cách đối phó với hắn.
Dù gì thì hắn cũng không thể thao túng được cô, chỉ cần điều đó còn đúng, hình tượng "đại lão" của cô sẽ không sụp đổ.
Vì vậy, hành vi của cô bây giờ cũng táo bạo hơn trước.....
Thanh Ngọc Trầm tự thấy vẻ mặt khiêm tốn của mình không có sơ hở, nhưng vị khách được mời đến dường như lại không nghĩ vậy.
Thanh niên tóc đen hơi nhướng mày, khóe môi nhếch lên như đang xem kịch vui.
"Vậy thì cảm ơn..." Giọng nói trầm thấp của hắn vừa cất lên, thì đột nhiên đổi tông, "Nghĩ ta sẽ nói thế à?"
Đôi mắt đen thẳm nhìn thẳng tới, khiến Thanh Ngọc Trầm bất chợt cảm thấy như bản thân bị nhìn thấu.
Vết bẩn để lại trên trán từ hôm qua lúc trêu chọc thiếu niên mô phỏng vẫn chưa lau sạch, nhưng chẳng những không làm giảm đi vẻ ngoài của thanh niên, ngược lại còn tạo thành một vết hằn sắc đen quanh hốc mắt, như là dấu khắc, khiến hắn càng thêm sắc bén.
"Đang nhìn gì thế?" Thanh niên đột nhiên hỏi.
"Tôi..." Thanh Ngọc Trầm vừa định mở miệng, nhưng hắn hoàn toàn không định để Thanh Ngọc Trầm có cơ hội nói tiếp.
Như thể đang hoàn toàn khinh thường con người Thanh Ngọc Trầm.
"À, quên mất." Thiếu niên nói, rồi khẽ giơ tay.
Ngón tay thon dài búng nhẹ trong không trung, cùng lúc đó, vết đen trên trán cùng vệt máu còn sót lại trên áo khoác gió liền biến mất không dấu vết.
Như cơn gió lướt qua, mọi thứ thay đổi trong nháy mắt.
Dị năng. Thanh Ngọc Trầm lập tức nghĩ đến.
Chắc chắn là dị năng.
Là mô phỏng? Nhưng máu rơi ngoài thân cũng được tính là thể sinh mệnh. Là thuật pháp? Năng lực điều khiển nước cũng có thể làm vậy. Hay là loại dị năng lĩnh vực, trực tiếp cô lập hai bên?
Không, không thể kết luận chỉ bằng điều đó!
Đồng tử hắn khẽ run, trong khoảnh khắc ấy Thanh Ngọc Trầm không kìm được mà bắt đầu phân tích như vũ bão, nhưng ngay sau đó thanh niên tóc đen chợt nở nụ cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!