Chương 1: Hèn nhát và giả vờ không hề mâu thuẫn

Sòng bạc náo nhiệt, khói thuốc mịt mù. Âm thanh xào xạc khi những quân chip va vào nhau vang lên không ngớt, nhưng vẫn không thể át đi tiếng trò chuyện rôm rả của con người.

Ánh đèn tỏa sáng khắp gian phòng. Ông chủ khoác trên mình bộ trường sam kiểu cổ, dựa lưng vào ghế, hai ngón tay kẹp lấy chiếc tẩu dài, đôi mắt hẹp dài lướt qua khung cảnh huyên náo trong tiệm.

Đây là địa bàn của anh ta, là lãnh thổ bất khả xâm phạm của anh ta.

Chỉ cần anh ta ngồi ở đây, nơi này chính là pháo đài vững chắc nhất.

Trong thế giới này, dị năng giả cấp thấp đông như kiến, nhưng số lượng trung cấp thì ít ỏi, còn cấp cao lại càng hiếm, có thể đếm trên đầu ngón tay.

Chỉ cần đạt đến trung cấp, dị năng giả có thể hoành hành ngang ngược, trở thành kẻ đứng trên thiên hạ.

Và ông chủ này chính là một dị năng giả trung cấp, cũng là kẻ mạnh nhất trong khu vực này.

Nhưng ngay giây tiếp theo, động tác của anh ta khựng lại.

"Rầm!"

Cánh cửa gỗ của sòng bạc bị đá văng, bụi mù cuộn lên. Trong khoảnh khắc, sự ồn ào náo nhiệt trong tiệm chợt lắng xuống, im lặng đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi.

Tất cả khách khứa lẫn nhân viên đồng loạt quay đầu, theo bản năng nhìn về phía âm thanh vừa phát ra. Một bóng người hiện lên giữa làn khói bụi, chậm rãi bước vào, dáng vẻ ung dung như thể đang dạo chơi trong vườn nhà mình.

Có người hít sâu một hơi đầy kinh hãi.

Những kẻ ở đây đều là khách quen, đã từng chứng kiến không ít kẻ lớn gan gây chuyện trong sòng bạc này. Sòng bạc của ông chủ vốn nổi danh là nơi an toàn và đáng tin cậy nhất trong khu vực, thường có những kẻ lạ mặt không hiểu rõ tình hình đến gây rối. Nhưng tất cả bọn họ, không ai là không bị dị năng của ông chủ g**t ch*t ngay tại chỗ sau khi dám làm càn.

Không ai biết chính xác dị năng của ông chủ là gì, chỉ biết rằng đó là một dạng năng lực lĩnh vực. Trong phạm vi lãnh thổ của mình, anh ta chính là vua, có thể dễ dàng định đoạt sinh tử của bất kỳ ai.

Lẽ ra phải như vậy.

Nhưng người kia vẫn đứng đó, ung dung bước tới!

Cánh cửa gỗ bị giẫm dưới đôi bốt Martin, phát ra âm thanh chói tai của gỗ sắp vỡ vụn.

"Nghe nói Hoa Di Chi ở đây?" Người mới đến cất tiếng, điều khiến mọi người kinh ngạc là giọng nói ấy lại trẻ đến lạ thường.

Khói bụi tan dần, bóng dáng người nọ lộ rõ.

Đó là một thanh niên với mái tóc đen dài ngang vai, khoác trên mình chiếc áo choàng dài màu đen gọn gàng. Chiếc thắt lưng dài mảnh theo từng bước chân phất phơ trong gió. Hắn đeo một cặp kính râm lớn che khuất nửa khuôn mặt, tóc mái có chút rối, chỉ lộ ra khóe môi đang khẽ nhếch lên.

Trên cổ thanh niên, một chiếc vòng choker đen rộng hai ngón tay vừa vặn che đi yết hầu.

Mặc dù đang hỏi về tung tích của ai đó, nhưng thanh niên lại vô tư quay đầu, ánh mắt dường như xuyên qua tròng kính đen, đâm thẳng về phía ông chủ.

Hắn có mục đích rất rõ ràng.

Ông chủ, hay còn gọi là Hoa Di Chi, chậm rãi đứng dậy. Đầu ngón tay thon dài xoay nhẹ chiếc tẩu rồi đặt xuống bàn. Một nụ cười yêu mị nở trên môi.

"Không biết vị khách quý này từ đâu đến mà tính khí lớn như vậy." Anh ta ra hiệu mời, ý bảo đối phương đi vào gian phòng bên cạnh.

Chàng thanh niên cũng không lo ngại có cạm bẫy, lập tức đi theo vào bên trong.

Có lẽ hắn thực sự không cần lo sợ, dù sao có thể sống sót trong địa bàn của ông chủ đã đủ chứng minh một điều—hắn là một dị năng giả mạnh hơn cả ông chủ!

Không ai dám động đến những kẻ sở hữu dị năng mạnh mẽ, cũng chẳng ai dám lấy tính mạng của mình ra để thử thách giới hạn của cường giả.

Trong thế giới này, dị năng giả giết người mà không phải trả giá.

Cánh cửa phòng khép lại, mọi bí mật được che giấu phía sau. Sòng bạc sau một thoáng yên tĩnh lại nhanh chóng trở về với sự náo nhiệt thường ngày.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!