Ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đang bốc lửa giận của Trần Mặc Cẩn.
Trước mặt người ngoài, hắn ta vĩnh viễn là một công tử văn nhã, ôn hòa như gió xuân. Chỉ khi ở trong viện của mình đóng cửa lại, hắn mới lộ ra bộ mặt thật, biến thành một con quỷ dữ tợn đáng sợ.
Có lẽ vì hận quá lâu, trong lòng đã kết thành một lớp vảy dày, sau khi sống lại, lần nữa nhìn thấy Trần Mặc Cẩn, ta không hề có sự thôi thúc muốn lập tức xé xác hắn ra trăm mảnh, ngược lại còn đặc biệt bình tĩnh.
Nhân lúc hắn ngủ say, dùng một cây trâm đ.â. m c.h.ế. t là chuyện quá đơn giản, nhưng làm vậy thì quá dễ dàng cho hắn rồi, ta muốn hắn trơ mắt nhìn mình mất đi tất cả, c.h.ế. t trong tuyệt vọng như những tỷ muội bị ném tới trang viên đoạn tuyệt đồ ăn thuốc men!
Nghĩ như vậy, bước chân ta bỗng trở nên nhẹ nhàng lạ thường, trên mặt cũng bất giác nở một nụ cười ngọt ngào.
"Đều là do con nha đầu này tay chân vụng về, không hiểu chuyện, thiếu gia đâu cần phải nổi giận, nô tỳ hầu hạ ngài là được mà."
Nói đoạn, ta khẽ vẫy tay ra hiệu cho Dương Nhi lui xuống.
Dương Nhi cũng là người lanh lợi, che mặt vội vàng chạy đi.
Dung mạo của ta đẹp hơn Dương Nhi rất nhiều, thậm chí còn đẹp hơn cả mấy nha hoàn từng được Trần Mặc Cẩn lâm hạnh trước đây. Chẳng qua ta bình thường hay làm việc vặt trong viện, lại cố ý nhút nhát cúi đầu giả xấu, nên mới không bị Trần Mặc Cẩn sớm để mắt tới.
Giờ đây chỉ cần trang điểm một chút, người cũng trở nên rạng rỡ, sự tương phản này càng dễ khơi gợi hứng thú của nam nhân.
Cái gọi là đưa tay không đánh người mặt cười, Trần Mặc Cẩn nhìn ta đang khéo léo cười duyên trước mặt, sự tức giận trong mắt hắn tiêu tan với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Hắn hứng thú nhếch môi, săm soi ta từ trên xuống dưới như thể nhìn một món đồ chơi mới lạ.
"Thử Nhi, trước đây cũng không thấy ngươi lanh lợi như vậy."
"Trước đây nô tỳ chỉ là một nha hoàn hạng hai không được ra mặt, giờ đã là nha hoàn hạng nhất bên cạnh Đại thiếu gia, thân phận đã khác."
Nụ cười trên mặt ta càng thêm vài phần, giọng điệu nũng nịu pha lẫn sự đắc ý không che giấu được: "Chủ tử thế nào thì nuôi nô tỳ thế ấy, nếu nô tỳ là kẻ ngu ngốc, ra ngoài cũng làm liên lụy thiếu gia bị người ta cười chê không phải sao?"
"Ngươi ngược lại hiểu chuyện lắm, hầu hạ thiếu gia ta tốt thì tự nhiên sẽ có chỗ tốt cho ngươi."
Loại nô tài chủ động bám víu chủ tử, Trần Mặc Cẩn thấy nhiều rồi, tự nhiên xếp ta vào hạng người nhẹ dạ ham hư vinh, ngoài khinh thường ra cũng sẽ không đề phòng nhiều.
Chẳng phải sao, lại giống như trước đây hứa hẹn sau đại hôn sẽ nâng mấy nha hoàn kia làm di nương, hắn cũng vẽ ra cho ta một viễn cảnh tươi đẹp.
Hắn càng buông lỏng cảnh giác càng tốt, đây chính là kết quả ta muốn.
Thế là ta vui mừng phúc thân một cái, ngọt ngào nói: "Đó là đương nhiên, thiếu gia chính là trời của nô tỳ."
Thời tiết mùa thu dần ngắn lại, lúc này trời đã dần tối.
Trần Mặc Cẩn nắm lấy tay ta định kéo ta vào phòng, nhưng ta lại như gãi ngứa mà đẩy nhẹ vào n.g.ự. c hắn.
"Thiếu gia, nô tỳ đã chuẩn bị nước nóng, hầu hạ ngài tắm rửa giải tỏa mệt mỏi có được không?"
Mỗi bước mỗi xa
Lời này nói ra đầy ám muội, Trần Mặc Cẩn hiểu ngay ý ta, nụ cười gian xảo trên mặt càng đậm: "Cưng à, chiêu trò cũng không ít đâu."
Ta không trả lời, chỉ nũng nịu liếc hắn một cái, rồi quay người chạy ra ngoài.
Chỗ ở của nô tài là căn nhà thấp bé ở hậu viện. Trở về căn phòng nhỏ, ta từ trong hộp lấy ra thuốc cầm m.á. u mang đến cho Dương Nhi.
Dương Nhi cùng ba nha hoàn khác chen chúc trên giường lớn, lúc này ba người kia vẫn đang làm việc ở các nơi, chỉ có Dương Nhi một mình cuộn tròn trong chăn, dùng khăn tay che mặt.
Thấy ta đi vào, đôi mắt vốn đang vô hồn của nàng ấydần dần tập trung, mở miệng lại không phải vì chính nàng ấy, mà là lo lắng cho ta.
"Thử Nhi tỷ tỷ, có phải tỷ đang muốn đi hầy hạ thiếu gia hay không, tỷ có thể..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!