Mặc dù Giang Nhược Kiều cảm thấy có điểm đáng nghi nhưng vẫn trả lời tin nhắn của anh: [Lục Dĩ Thành, tôi đúng là Giang Nhược Kiều. Cậu tìm tôi có việc gì vậy?]
Nếu không phải Lục Dĩ Thành giới thiệu bản thân thì có lẽ Giang Nhược Kiều đã theo thói quen mà xóa tin nhắn này ngay lập tức.
Nói thế nào nhỉ, tuy rằng Giang Nhược Kiều không thân thiết với Lục Dĩ Thành lắm nhưng cô cũng biết Lục Dĩ Thành được các bạn cùng lớp nhiệt liệt hoan nghênh tới cỡ nào. Bạn trai của cô ở chung phòng ký túc với Lục Dĩ Thành, quan hệ giữa hai người họ rất tốt nên cô cũng từng tiếp xúc với Lục Dĩ Thành vài lần, quả thật là con người anh không hề tệ.
Tần suất cái tên Lục Dĩ Thành này xuất hiện ở ký túc xá của cô cũng không ít.
Có ai đậu vào đại học A mà không phải là học bá [*] khi còn ở trung học đâu chứ? Mỗi năm, theo như thường lệ, các trường đại học đều sẽ tranh giành thủ khoa của các tỉnh, dĩ nhiên đại học A cũng không phải là ngoại lệ, cũng đặt ra học bổng dành riêng cho tân sinh viên là thủ khoa của các tỉnh. Về cơ bản thì bổng cho tân sinh viên này có thể chi trả học phí của của bốn năm học.
Trúng tuyển vào trường đại học danh giá đã là việc rất lợi hại, nếu còn được miễn cả học phí, tất nhiên học bá phải chiến đấu rất quyết liệt ở trường trung học, mà, Lục Dĩ Thành chính là thủ khoa của khối khoa học tự nhiên.
[*] Học bá: Là ngôn ngữ mạng dùng để chỉ những học sinh giỏi, có khả năng tiếp thu kiến thức vượt trội so với những người bình thường.
Người thông minh ắt sẽ có một vầng hào quang bao quanh.
Huống chi nhan sắc của Lục Dĩ Thành còn vượt trội hơn người.
Dĩ nhiên, theo quan điểm của Giang Nhược Kiều, một nam sinh có thể không có tướng mạo quá mức xuất chúng nhưng chỉ cần đủ sạch sẽ là sẽ được thêm vài điểm cộng.
Thực tế là Lục Dĩ Thành rất sạch sẽ.
Không chỉ nói về quần áo, giày dép, tóc tai mà còn nói khí chất của anh.
Có nam sinh còn chưa đến hai mươi tuổi, thanh xuân phơi phơi nhưng trông rất dầu mỡ [*], không hề có cảm giác nhẹ nhàng dễ chịu khi nhìn vào.
[*] Cảm giác dầu mỡ: Là ngôn ngữ mạng dùng để mô tả những người ở độ tuổi trung niên không chăm chút về ngoại hình, về sau dùng để chỉ những người quá bảnh bao, cầu kỳ hoặc quá luộm thuộm, cẩu thả.
Nhưng Lục Dĩ Thành là một người vừa tươm tất vừa khiến người đối diện thấy nhẹ nhàng dễ chịu, anh rất thân thiện với mọi người, đối xử với ai cũng hòa nhã. Tuy học bổng mọi năm đều bị anh giành lấy nhưng anh vẫn chẳng đổi thay gì, vẫn luôn khiêm tốn. Một người như anh, cho dù gặp phải người kén cá chọn canh như Giang Nhược Kiều thì cũng phải thầm tán thưởng một câu: Cái gì cũng có, chỉ có tiền là không.
Chẳng qua là, phạm vi của ba chữ "không có tiền" theo tiêu chuẩn của Giang Nhược Kiều rất rộng.
Trên thực tế, người có khả năng thi đậu vào đại học A chỉ cần siêng năng một chút thì chắc chắn sẽ không thể rơi vào cảnh túng quẫn. Hiện giờ sinh viên đại học đang rất nổi tiếng trong giới gia sư, đó là còn chưa bàn đến những sinh viên đến từ các trường đại học danh tiếng. Giang Nhược Kiều chợt nhớ ra, trước đây, có lần bạn trai của cô từng nói rằng, nhờ vào công việc gia sư này mà Lục Dĩ Thành kiếm được kha khá tiền hằng tháng.
Hai người bạn cùng phòng ký túc không có tiền thường đến mượn của Lục Dĩ Thành.
Có không ít người lên đại học rồi lại bắt đầu lơ là việc học hành, giống như nhóm của Giang Nhược Kiều vậy, cũng có lúc rủ nhau trốn tiết.
Nhưng Lục Dĩ Thành không "cá mè một lứa" với bọn họ, tuy có một vài giảng viên sẽ không điểm danh nhưng ngay cả các môn tự chọn, anh cũng không bỏ lỡ một tiết học nào.
Cũng nhờ vào sự chăm chỉ và nghiêm túc này, Giang Nhược Kiều nghe nói có mấy đàn anh khóa trước rất xuất sắc, tự thành lập công ty riêng đã từng ngỏ ý mời Lục Dĩ Thành làm việc bán thời gian với mức lương khá hậu hĩnh.
Nói tóm lại, trong mắt mọi người, Lục Dĩ Thành chính là một cổ phiếu tiềm năng có tương lai vô hạn.
…
Tin nhắn hồi âm của Lục Dĩ Thành nhanh chóng gửi tới: [Cậu có đang ở Bắc Kinh không?]
Quái lạ.
Giang Nhược Kiều ngâm bánh quẩy vào ly sữa đậu nành rồi mới nhắn lại: [Không, có chuyện gì sao?]
Ngoại trừ anh bạn trai Tưởng Diên của cô ra thì giữa Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành không hề có bất kỳ mối liên quan nào với nhau cả. Hai người không có quan hệ họ hàng, cũng không chơi cùng một nhóm bạn, thế nên, Giang Nhược Kiều nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được rốt cuộc là Lục Dĩ Thành tìm cô vì chuyện gì.
Tin nhắn của Lục Dĩ Thành lại đến: [Cậu có tiện đến Bắc Kinh một chuyến không?]
Giang Nhược Kiều: "…"
Giữa hai người có chuyện gì mà không thể nói qua điện thoại hay tin nhắn vậy nhỉ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!