Chương 35: Người Phụ Nữ Của Tôi 5

Lúc có điện, Tô Niệm Khâm cảm thấy có chút tiếc nuối. Nếu thế giới này toàn bộ đều không có ánh sáng như vậy, anh liền có thể là một người bình thường."Vô Yên, chúng ta kết hôn đi." Tô Niệm Khâm đột nhiên nói."Hả?" Tang Vô Yên kinh ngạc."Trước hết cứ suy nghĩ chút, em không cần lập tức trả lời anh." Tô Niệm Khâm lại vội vàng nói, tựa hồ sợ hãi câu trả lời từ trong miệng Tang Vô Yên. Vào giữa mùa hè, Tô Niệm Khâm cuối cùng còn nói rằng muốn đưa Tang Vô Yên về nhà."Thật sự nguyện ý?"

Tô Niệm Khâm rất muốn xác định."Thật." Tang Vô Yên nói. Lần này Tang Vô Yên không dám ngỗ ngược với anh nữa, dè dặt đồng ý."Em nên mặc cái gì vào ngày mai?"

"Em có nên đi mua quần áo mới sau giờ làm việc không, những cái áo phông kia của em hình như đều không thể dự tiệc."

"Tóc của em có cần chỉnh sửa một chút không? Có phải rất loạn không"

"Em nên xưng hộ với bọn họ như thế nào?"... Tang Vô Yên nói huyên thuyên cả nửa ngày, dường như rất áp lực. Tô Niệm Khâm mỉm cười: "Tùy ý là được rồi, chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, lo lắng cái gì? Muốn ở cùng em là anh mà."Tang Vô Yên cau mày: "Bọn họ là người nhà anh, người thân rất quan trọng, nếu họ thực sự không thích em, anh sẽ rất khó xử, vì vậy em muốn lấy lòng họ."Tô Niệm Khâm hơi ngẩn ra, sau đó xoa đầu cô, suy nghĩ trôi đi."A

- Em sắp trễ giờ làm rồi." Tang Vô Yên nhìn đồng hồ, không dám chậm trễ nữa, xách túi và giày chạy ra ngoài. Buổi trưa, cô và Vương Lam cùng đi ăn mì hải sản.

Gặp một đồng nghiệp cũ của bố cô tại một nhà hàng nhỏ."Chú Triệu." Tang Vô Yên chào hỏi trước."Vô Yên?" Ông ấy nhìn thấy Tang Vô Yên có chút vui mừng."Cả nhà chú đều đến đây?"

"Đúng vậy, nghe nói cháu ở lại đây làm việc, bệnh của bố cháu có khá hơn chút nào không?"

"Bệnh của bố cháu? Khi nào?" Tang Vô Yên nghi ngờ."Tháng trước chú quay về một chuyến vừa hay thăm ông ấy, là xuất huyết não, nghe nói tình huống lúc đó rất nguy hiểm."Tang Vô Yên hoảng sợ."Vương Lam, em không muốn ăn nữa."

Tang Vô Yên nói lời từ biệt, đi ra khỏi nhà ăn. Vương Lam đuổi theo cô ra ngoài, sờ sờ bàn tay lạnh lẽo của cô, nói: "Có lẽ có cái gì không đúng, em nên xác nhận lại một chút."Tang Vô Yên mất hết hồn vía gật đầu. Điện thoại cố định ở nhà không ai trả lời, sau đó là điện thoại di động của mẹ Tang."Alo?"

"Mẹ."

"Vô Yên, mẹ nhận được ảnh của con rồi, đẹp lắm." Giọng mẹ Tang cũng không có gì khác thường."Bố đâu?"

"Ông ấy đi công tác."

"Mẹ, tại sao mẹ lại giấu con?" Tang Vô Yên hỏi. Mẹ Tang có chút ngoài ý muốn, trầm mặc một lát: "Vô Yên, sao con biết?"

"Sao không nói với con?"

"Con có việc của con, bố con nói không muốn cưỡng bách con về nhà vì sức khỏe của ông ấy, huống chi cơn nguy kịch cũng đã qua, lúc ấy thông báo cho con cũng không kịp nữa."

"Mẹ—" Tang Vô Yên khóc trên đường cái, "Bố mẹ không cần con nữa sao? Có phải vì con tự do phóng khoáng cho nên bố mẹ bắt đầu trừng phạt con? Cái gì cũng không muốn quản con, cũng không muốn cho con biết tin tức của bố mẹ."

"Vô Yên…"

"Bố mẹ chỉ là không muốn ngăn chở bước chân con.

Con trưởng thành rồi cuối cùng muốn bay đi."Tang Vô Yên cúp điện thoại, nói với Vương Lam: "Lam Lam, giúp em xin nghỉ, em phải đi về."

"Về đâu?"

"Về quê em."

"Nhưng không phải em nói em đồng ý ngày mai sẽ đến thăm bố của anh ấy sao?"

"Bố em quan trọng hơn."Trong xe taxi, Tang Vô Yên nghĩ: Có phải là cô thật sự sai rồi. Chính Dư Vi Lan đã bấm chuông cửa. Tô Niệm Khâm có chút kinh ngạc: "Tiểu Lộ đã ra ngoài rồi."

"Tôi không đến tìm con bé." Dư Vi Lan mỉm cười, "Không mời tôi vào ngồi chút sao?"

Tô Niệm Khâm cứng ngắc xoay người để cho cô ấy đi vào."Tôi nghe nói rằng cậu sẽ đưa bạn gái của mình về nhà vào ngày mai."

"Đúng vậy."

"Bố cậu sau khi nhận được cuộc gọi của cậu ngày hôm nay đã có thể tự ngồi ăn.

Có thể thấy ông ấy rất vui."Tô Niệm Khâm nở một nụ cười lạnh giuễ cợt."Cậu vẫn cố chấp như vậy."

"Không.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!