Chương 30: Mô Hình Nhân Loại 5

"À—Tiểu Lộ, tôi cho giấm vào nước tương nha."

"Không sao, tôi sẽ nêm lại gia vị sau." Dư Tiểu Lộ lập tức đến thu dọn những gì lộn xộn Tang Vô Yên để lại phía sau.

Cô khéo léo đập một quả trứng, sau đó thêm chút muối, dùng đũa khuấy đều.

Sau đó, nếm thử món canh cà rốt mà Tang Vô Yên vừa nấu, có lẽ nó quá mặn, vì vậy cô ấy cho thêm nước vào nấu lại. Vốn dĩ phòng bếp tương đối lớn, nhưng đáng tiếc Tang Vô Yên đừng ở đó, thật sự cảm thấy mình không có chỗ, tất cả đều là thừa thãi.

Không thể làm gì khác đành thu mình ngồi vào một góc nói chuyện phiếm với Dư Tiểu Lộ."Tô Niệm Khâm đi đâu vậy?" Khi cô quay lại đã không thấy người đàn ông này đâu."Trong nhà có chuyện, có người tới đón cậu ấy trở về." Dư Tiểu Lộ thản nhiên nói, như thường lệ."Nhà? Anh ấy có nhà sao?" Tang Vô Yên ngơ ngác nhìn."Tại sao không có nhà? Sư Sơn Tô gia còn có thể tự nhiên biến mất sao.

Cậu ấy không nói với cô sao?" Dư Tiểu Lộ vừa bê đồ ăn vừa hỏi có chút khó hiểu."Sư Sơn? Tô Gia?" Tang Vô Yên khó hiểu. Lúc này, Dư Tiểu Lộ dừng việc đang làm, nhìn Tang Vô Yên, ngập ngừng nói: "Nếu trước đó câu ấy không nói với cô, vậy là tôi nói nhiều rồi.

Chắc là Niệm Khâm tự có suy nghĩ của riêng mình, tôi sẽ không nói chuyện này sau lưng cậu ấy nữa."

"Vậy chuyện của bản thân cô có thể nói không?" Tang Vô Yên đột nhiên cảm thấy mình không nên bị động như vậy nữa."Xem là chuyện gì nữa?" Dư Tiểu Lộ nói. Không biết cô ấy và Tô Niệm Khâm là ai đã ảnh hưởng đến ai, nhưng một cái rất giống nhau, hoặc có thể đây là bản tính của gia đình họ."

Cô và Tô Niệm Khâm là họ hàng sao?"

"Chắc vậy."

"Anh ấy nói anh ấy lớn lên ở cô nhi viện, đã có gia đình vì sao lại bị đưa vào cô nhi viện?"

"Uh—vấn đề này tương đối phức tạp, nói ra rất dài, cô đổi một câu đơn giản hơn đi."Anh ấy nói mẹ anh ấy qua đời rồi.

Vậy ba anh ấy còn khỏe mạnh sao?"

"Đương nhiên rồi." Dư Tiểu Lộ gật đầu, "Nhưng mà, tôi chỉ trả lời những gì liên quan đến tôi, cái này cũng là phạm quy rồi.

Bỏ đi, coi như là tôi tặng cho cô."Cô cùng anh ấy là quan hệ như thế nào?" Câu hỏi như vậy nói ra, Tang Vô Yên lại cảm thấy ngại, cảm giác giống như đang tra hỏi cùng tình địch."Dì nhỏ." Dư Tiểu Lộ cũng không coi trọng, rất đơn giản trả lời."Dì nhỏ?!"

"Dì không có quan hệ huyết thống."Tang Vô Yên đầu dừng ở chữ "dì", hồi lâu không có đáp lại."Chị gái tôi là mẹ kế của cậu ấy."Tang Vô Yên ngây ngốc tại chỗ.

Giờ phút này, một chiếc Bentley màu đỏ rượu đang đậu ở góc đường cách nhà 100 mét, tài xế nghe thấy Tô Niệm Khâm nói từ hàng ghế sau: "Dừng tại đây đi, không cần lái xe qua."Tài xề có hơi khó xử nhìn qua Dư Vi Lan cũng ngồi ở hàng ghế sau. Dư Vi Lan gật đầu một cái. Khi xe chậm rãi dừng lại, Dư Vi Lan nói: "Bố của cậu không được khỏe, thường xuyên nhớ đến cậu.

Về thăm ông ấy thường xuyên hơn một chút."Tô Niệm Khâm im lặng."Tôi nghe Tiểu Lộ nói rằng cô gái mà cậu thích rất dễ thương, hãy đối xử tốt với cô ấy." Cô ấy chỉ lớn hơn Tô Niệm Khâm vài tuổi, nhưng cô ấy nói chuyện như dáng vẻ một trưởng bối, thậm chí còn vỗ vào bàn tay đặt trên đầu gối của Tô Niệm Khâm."Không cần cô nói, tôi sẽ quý trọng." Tô Niệm Khâm thu tay lại, sau đó xuống xe rời đi."Thiếu gia." Người lái xe định tiễn anh, nhưng Dư Vi Lan đã ngăn anh ta lại."Bỏ đi, cậu ấy có thể tự làm được."

Tang Vô Yên qua kính thủy tinh trong phòng bếp vừa vặn nhìn thấy Tô Niệm Khâm đang đẩy hàng rào đi vào khu vườn nhỏ. Cô chợt hoang mang, bao điều không biết khiến cô không biết phải làm sao."Gia đình họ có mối quan hệ rất phức tạp." Trong quán cà phê, Trình Nhân nói. Người phục vụ đi đến."Tôi muốn một ly sữa lắc dâu tây.

Trình Nhân, cậu muốn uống gì?"

"Nước mận chua đá."Người phục vụ ghi lại: "Một ly sữa lắc dâu tây hết rồi à?" Rõ ràng là yêu cầu của Trình Nhân hình như chưa được nghe thấy."Còn có nước mận chua." Tang Vô Yên nói thêm."Anh ta còn rất có bối cảnh." Trình Ngân tiếp tục phân tích.

Người có thể được xe Bentley đến đón gia cảnh hẳn cũng không tệ.

"Liên hệ lại với nhau thì không còn nghi ngờ gì nữa.

Chồng già vợ trẻ là chuyện rất phổ biến trong giới nhà giàu.

Dư Tiểu Lộ không cần phải nói dối cậu.

Vấn đề bây giờ là: Tại sao Tô Niệm Khâm lại giấu cậu? Đối với con gái hiện đại như chúng ta, nhà có tiền cũng là chuyện tốt mà, sao không nói thật?"

"Mình có chút tức giận, chẳng lẽ mình không đủ tư cách để cho anh ấy nói sự thật sao? Anh ấy muốn kiểm tra xem mình có phải kiểu con gái đào mỏ không à? Trình Nghn, mình đột nhiên đối với tình yêu không có lòng tin." Tang Vô Yên vò đầu bứt tóc, " Mình thật phiền não "

"Đúng vậy, sau này nhiều tiền không có chỗ tiêu thật đúng là một chuyện phiền não.

Chúng ta phải thảo luận cẩn thận một chút."

"Nói nhảm quá."Tang Vô Yên vẻ mặt đau khổ, cảm thấy lo lắng trong lòng rằng không ai có thể giúp cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!