Vì nhiều lý do, cô và Tô Niệm Khâm không phải lúc nào cũng dính lấy nhau, thậm chí có khi hai ba ngày không thấy mặt. Nơi hai người gặp nhau nhiều nhất là ở nhà của Tô Niệm Khâm. Cô thích nằm bên cạnh và xem Tô Niệm Khâm chơi piano.
Thật là một cảm giác rất thú vị khi nhìn thấy những ngón tay của anh ấy trượt trên phím đàn, nhẹ nhàng và dịu dàng hoặc đam mê và kiêu ngạo. Cô khó có thể tưởng tượng được, anh thật sự lớn lên trong cô nhi viện, các thầy cô và các dì trong cô nhi viện như thế nào lại dạy dỗ anh tốt như vậy."Anh học đàn từ khi nào vậy?"
"Bảy tuổi."
"Có dễ học không?"
"Không dễ học."
"Họ có đối xử tốt với anh không?" Tang Vô Yên đột nhiên hỏi, "Ý em là những người dì chăm sóc anh đó."
Tô Niệm Khâm nói rất bình tĩnh: "Chưa nói đến là tốt hay không tốt.
Chăm sóc trẻ mồ côi là công việc của họ, không xuất phát từ tình yêu hay bất kỳ tình cảm nào khác.
Tất nhiên họ sẽ có khuynh hướng thích vài đứa trẻ hơn.
Hơn nữa, có lúc anh cũng không quá nhớ những chuyện khác nữa."
"Tại sao?"
"Anh chỉ ở lại đến bảy tuổi."
"Tại sao?"Anh dừng lại và nhàn nhạt nói, "Anh không muốn tiếp tục chủ đề này."Tang Vô Yên khẽ run, nghĩ lại không chịu nổi sao? Lúc này, điện thoại di động của Tang Vô Yên vang lên."Vô Yên, tại sao con không ở nhà?" Là Mẹ Tang. Tang Vô Yên nhìn Tô Niệm Khâm, rồi cùng mẹ quanh co ứng phó đi ra khỏi phòng."Cuối tháng con quay về một chuyến.
Mẹ và bố con đã liên hệ với một trường trung học.
Mặc dù họ đã đăng ký tuyển dụng đợt mới vào tháng 11 năm ngoái, nhưng bây giờ họ có thể 1 chỉ tiêu cho con."
"Mẹ-"
"Mang sơ yếu lí lịch, còn có chứng minh thư của con về.
Chính con cũng phải chuẩn bị trước một chút, trường học người ta vẫn là phải phỏng vấn."Tang Vô Yên thở dài: "Hiện tại, con không có cách nào thảo luận với mẹ về vấn đề này, con trở về rồi nói."
"Cái gì gọi là không có cách nào? Con không phải đảng ngầm, sao dạo này cứ lén lén lút lút."Mẹ Tang lầm bầm cúp điện thoại. Tang Vô Yên nhếch mép cười, cô có thể không phải đảng ngầm.
Nhưng nếu gia đình biết chuyện của cô và Tô Niệm Khâm, nhất định sẽ không xong. Khi cô trở lại phòng, Tô Niệm Khâm hỏi, "Điện thoại của ai vậy?"
"Mẹ em, cùng em nói về công việc."
"Ừ." Anh không hỏi chuyện đại học cùng thực tập của Tang Vô Yên, thậm chí có lúc Tang Vô Yên nghi ngờ, anh căn bản không biết cô học trường nào. Vào buổi chiều, thời tiết đột nhiên trong lành.
Nắng rải sắc vàng xuống mặt đất ngoài sân thật mê người.
Tang Vô Yên kéo Tô Niệm Khâm đi công viên. Thời tiết tốt, có không ít người đến phơi nắng. Tang Vô Yên đang nằm trên bãi cỏ, đầu gối lên đùi Tô Niệm Khâm.
Anh đang ngồi dựa vào một thân cây, mắt lim dim, nghe đài bằng tai nghe. Thỉnh thoảng vuốt tóc Tang Vô Yên, tóc cô nhỏ lại dày, sờ rất mượt, hơn nữa cô còn có mái tóc ngắn, bồng bềnh và có cảm giác như lông mèo. Nghĩ đến từ "lông mèo", Tô Niệm Khâm không khỏi nhếch khóe miệng, lông mi khẽ động."Cười ngây ngô gì đấy?" Tang Vô Yên hỏi.
Cô đang nằm ngửa nên có thể nhìn thấy vẻ mặt của anh từ bên dưới. Cô là người duy nhất trên thế giới này có thể gọi kiểu cười này là nụ cười ngây ngô."Đang kể chuyện cười." Anh tháo nút bịt tai ra."Anh nghe kênh nào?" Cô phát hiện ra rằng nếu anh không đọc sách hay chơi piano, thì cách để giết thời gian là nghe tin tức trên TV hoặc đài phát thanh."Nói về bình sách."
"Tại sao anh không nghe nữa?"
"Quảng cáo."
"Anh có nghe đài của bọn em không?"
"Thỉnh thoảng cũng nghe."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!