Chương 10: Giáo Viên Chữ Nổi 5

Tang Vô Yên ở trường học chưa đầy một tuần, đã làm quen được với Tiểu Vương lão sư, người vừa được điều tới vào năm ngoái,."Anh ấy không phải là giáo viên của chúng tôi ở đây." Tiểu Vương nói khi nói về Tô Niệm Khâm."Không phải chứ?"

"Ban đầu dạy chữ nổi là Trịnh lão sư sau nghỉ sinh con, Từ lão sư lại nghỉ hưu.

Nhà trường muốn mời lại bà nhưng bà phải đi nơi khác để trông cháu ngoại, nên không có giáo viên dạy chữ nổi.

Sau đó, hiệu trưởng Bùi và Tô lão sư có quen biết, vì vậy yêu cầu anh ấy thay thế đứng lớp, hình như muốn dạy thay hơn nửa năm.

"

"Vậy anh ấy làm gì? Không dạy ở nơi khác à? "

" Tôi không biết." Tiểu Vương lắc đầu, "Anh ấy chưa bao giờ nói chuyện cùng chúng tôi.

"

"Ồ."

"Nhưng anh ấy có thể làm gì với đôi mắt như vậy?" Tiểu Vương hỏi ngược lại. Tăng Vô Yên nhún vai, xoay cây bút trong tay liên tục, dòng suy nghĩ trôi đi nơi khác. Khi còn học tiểu học, cô không cao, và luôn là người đứng cuối cùng trong hàng thứ nhất trong đội thể thao mỗi học kỳ.

Dù tập thể dục theo đài phát thanh hay tham gia các lớp học thể dục, Hoàng Tiểu Yến luôn đứng bên cạnh cô.

Hai người vóc dáng nhỏ đứng ở bên nhau trông có vẻ rất có tinh thần.

Vừa vặn nhà Hoàng Tiểu Yên và nhà cô rất gần, vì vậy họ gần như không tách rời trong những năm tiểu học đó. Có một năm, cô và Hoàng Tiểu Yến gặp một anh mù ở trạm xe mỗi khi họ về nhà.

Dù mù cả hai mắt nhưng điều đó không ảnh hưởng gì đến thái độ sống của anh ấy, vì anh ấy rất ưa nhìn, nét mặt rất hòa nhã, thỉnh thoảng có người chờ xe buýt đến nói chuyện với anh ấy.

Quan tâm đến anh ấy hoặc giúp đỡ anh ấy.

Bao gồm cả Hoàng Tiểu Yến. Không giống như cô, Hoàng Tiểu Yến là một người giống như ai cũng quen và có thể nói chuyện với bất kỳ ai.

Trên thực tế, Tang Vô Yên luôn muốn hỏi anh: "Nếu anh bị mù bẩm sinh, nếu ai đó nói màu xanh hoặc đỏ, anh có biết nó trông như thế nào không?" Cô biết rằng có những người không thể phân biệt được đâu là màu đỏ và màu xanh lá cây, họ thấy chúng giống nhau. Kể từ đó, cô tò mò, nếu một người bị mù hoàn toàn, làm thế nào anh ta có thể cảm nhận được màu sắc? Nhưng Tang Vô Yên không bao giờ dám.

Từ đầu đến cuối, Tang Vô Yên chưa từng nói chuyện với anh. Tính cách của Tang Vô Yên lúc nhỏ hơi khác, ở nhà cười khúc khích không sợ ai, nhưng khi ra ngoài thì nhăn nhó.

Các cô chú bên ngoài hoặc các bạn cùng lớp, thầy cô giáo, chỉ cần đột ngột hỏi cô điều gì đó khi chưa chuẩn bị tâm lý, tim cô lập tức như đánh trống, khi nói thì bắt đầu lắp bắp. Theo lời nói của mẹ Tang là không tốt chút nào, miệng không ngọt.

Nói chung, không đáng yêu. Hoàng Tiểu Yến, một học sinh lớp sáu, đã có một bộ triết lý tình yêu của riêng mình — nếu bạn thích điều gì đó, bạn phải dũng cảm đấu tranh cho nó.

Thời đó, chuyện yêu đương trong lớp không phải không có, ai cũng mơ mộng, trai gái chơi với nhau hết lớp này đến giờ khác, tin đồn sẽ thường xuyên lan rộng. Tang Vô Yên sống nội tâm hơn, nhưng không hề ngốc, cô có thể thấy Hoàng Tiểu Yến không phải không có tâm tư khác vời người anh trai mù đó. Sau đó, Hoàng Tiểu Yến cấp ba muốn quay lại trường học dành cho con em trong nhà máy nơi cha cô ấy làm việc.

Trường học có hơi xa thành phố, Hoàng Tiểu Yến cũng không thể kéo cô qua trạm xe đó được nữa.

Chỉ là thỉnh thoảng Tang Vô Yên vẫn có thể gặp được anh trai mù đó, nụ cười quanh năm không đổi sắc vẫn thường trực trên mặt anh. Sau khi Tang Vô Yên đến trường mới, ban đầu mẹ Tang lúc nào cũng nghe cô nhắc về Hoàng Tiểu Yến, đó là do nhóm của bọn cô quét sàn, và một cậu bé nào đó không chịu quét, điều này đã khiến mỗi người trong nhóm đều phải làm thêm rất nhiều nhưng họ không dám nói với giáo viên."Nếu Tiểu Yến ở đây, tuyệt đối sẽ không để như thế." Tang Vô Yên xấu hổ nói."

Vậy thì đi nói với cô giáo." Mẹ Tang nói."Con? Con không đi."Hoặc cô thu bài tập toán, một bạn học nào đó không nộp bài, cô báo lại với giáo viên, kết quả bạn học đó mặt nặng mày nhẹ với Tang Vô Yên cả một tuần."Nếu Tiểu Yến ở đây, cậu ấy nhất định sẽ trút giận cho mình." Tang Vô Yên lại bắt đầu lẩm bẩm một mình. Tuy nhiên, dần dần, Tang Vô Yên ngày càng ít nhắc đến Hoàng Tiểu Yến.

Hai đứa học xa nhau, hồi đó ít dùng điện thoại, ít liên lạc, ít gặp nhau hơn, tình bạn tích góp 6 năm trời cứ như phai nhạt dần theo thời gian. Cuối cùng, Tang Vô Yên đã quên xin tiền tiêu vặt của mẹ trước tháng 6 hàng năm để chuẩn bị quà sinh nhật cho Hoàng Tiểu Yến. Cho đến một ngày, Tang Vô Yên đi mua giày với mẹ và nhìn thấy mẹ của Hoàng Tiểu Yến ở cửa.

Mẹ Hoàng trông có vẻ phờ phạc, bà đang đợi đèn giao thông thì Tang Vô Yên gọi bà, sau khi nhìn thấy Tang Vô Yên bà ngẩn người một lúc rồi mỉm cười.

Bà ấy có lẽ chỉ cảm thấy khuôn mặt của cô rất quen thuộc, nhưng bà ấy đã quên mất Tang Vô Yên tên là gì."Dì Lý, con là Tang Vô Yên, bạn cùng lớp tiểu học của Tiểu Yến."

"Ôi, đã cao như vậy rồi." Mẹ Hoàng gật đầu và lại cười với mẹ Tang. Cha mẹ nói chung là như vậy, họ luôn cảm thấy rằng con cái của họ rất khó chăm sóc, trong khi con cái của người khác vèo cái đã lớn lên."Tiểu Yến thế nào rồi, con đã lâu không gặp cậu ấy rồi." Tang Vô Yên hỏi lại.

Không hỏi cũng không sao, khi hỏi rồi, mẹ Hoàng hồi lâu không trả lời, mắt đỏ hoe."Tiểu Yến…" Bà ấy quay mặt đi, "Tiểu Yến, con bé bị ốm." Nước mắt tuôn rơi ngay khi bà ấy nói xong. Hoàng Tiểu Yến bị ung thư não. Mới được phát hiện cách đây ba tuần và đã được đưa đến Bắc Kinh để điều trị.

Khi mẹ Hoàng trở lại lần này, bà ấy đã phải vay tiền khắp nơi. Sau khi từ biệt, Tang Vô Yên đã đi được vài mét và không thể không quay lại, nhìn thấy mẹ Hoàng đang vội vã đi qua đám đông, và dần dần không thể nhìn thấy trong đám đông. Trước đây, Tiểu Yến thích nói: "Đau đầu quá."Khi Tang Vô Yên khóc lóc vô cớ ở nhà, cô thường nghe mẹ mình phàn nàn với bố: "Con gái ông thật ồn ào, đau đầu quá." Vì vậy, cô không biết cơn đau não này là như thế nào, và cô cũng không thể hiểu hết ung thư não là gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!