"Hoán Nhi, ngày mai Ảnh Trầm sẽ đưa nàng rời khỏi quân doanh, khi chiến sự nổ ra, thừa lúc người Hung Nô không kịp trở tay sẽ đưa nàng ra khỏi thành."
Cửa thành không giữ được, dân chúng ở đây tự nhiên cũng hung hiểm khó lường. Muốn bảo toàn tính mạng, chỉ có rời đi.
"Ta không đi."
"Nghe ta nói." Cố Tuần nắm chặt vai ta: "Sau khi về kinh, đưa già trẻ trong phủ ra khỏi kinh thành. Trời có biến, nếu thật sự không thoát được, khi Thái tử tìm đến nhớ phải giữ mình, đừng làm chuyện dại dột. Người còn, hi vọng còn."
Đáy mắt ta đã chứa đầy nước mắt: "Vậy còn chàng? Chàng đi cùng ta."
"Cố gia quân, chỉ có c.h.ế. t trận, không có đào vong."
Hắn lau nước mắt cho ta: "Nhưng ta sẽ vì nàng mà cố gắng sống, không để nàng phải thủ tiết."
12
Quân hào vang lên.
Ta tận tay khoác giáp cho Cố Tuần. Giống như mỗi lần trước khi xuất chinh, tổ mẫu trong nhà đã làm hàng ngàn vạn lần như thế.
"Chàng chết, ta quyết không sống một mình."
Cố Tuần dùng sức nắm c.h.ặ. t t.a. y ta: "Một đường bình an."
Nói xong lập tức bước ra khỏi trướng.
Ảnh Trầm đi tới: "Cố tiểu thư, đến lúc phải đi rồi."
"Ta không đi đâu cả."
Nhìn bóng lưng Cố Tuần rời đi, "Hắn còn, thành còn, ta còn."
Vừa quay đầu vào trong trướng, đột nhiên cổ đau nhói, ta lập tức mất đi ý thức.
Khi tỉnh lại, than trong phòng cháy rất mạnh, nhưng cảnh trí trong phòng lại vô cùng xa lạ.
"Hoán Nhi, lâu rồi không gặp."
Đồng tử co rút.
Là Thái tử!
Hắn ta mặc y phục kiểu dáng Cố gia quân, mặt bôi tro. Nếu không nhìn kỹ thì chẳng thể nhận ra là ai.
Thấy ta tỉnh lại, hắn ta bước tới cười nói: "Hoán Nhi ơi Hoán Nhi à, muội thật sự đã trưởng thành rồi. Đã sống lại, sao không tìm đến cô, có phải cô đối xử với muội không tốt?"
Tim ta như ngừng đập: "Ta không hiểu ngươi đang nói gì."
"Từ khi muội tiếp cận Công chúa, bắt đầu tra chuyện ta với Tây Nam Vương cấu kết, ta đã đoán ngươi cũng như ta, có ký ức kiếp trước. Cũng chỉ có muội, đã từng xem mật thư đó."
Hắn ta chậm rãi vuốt tóc ta: "Muội điều tra cô, cô không trách muội. Cô vốn muốn phản, tiện nhân Tả Ngưng kiếp trước hại c.h.ế. t muội, cô sẽ khiến Tả gia đời đời kiếp kiếp phải đền mạng cho muội. Thái tử không thể g.i.ế. c Tả gia, vậy cô không làm Thái tử nữa. Dù không phải Thái tử, cô vẫn có thể đoạt thiên hạ này!"
Lưng ta dấy lên từng đợt lạnh lẽo.
Ta cố trấn định tinh thần: "Chiến sự Tây Nam còn chưa kết thúc, sao ngươi lại xuất hiện ở đây?"
Thái tử cười khẩy: "Cho nên nói Hoán Nhi của ta, muội vẫn chưa biết được đầy đủ."
"Cô để Tây Nam Vương khởi binh là thật, nhưng trận chiến Hung Nô này, chính là từ khi cô sống lại đã bắt đầu mưu tính, chỉ để lấy mạng chó của cái tên Cố Tuần đó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!