Chương 9: (Vô Đề)

.

Jungkook bị hắn hỏi mà ngượng, cũng là do lần đầu được hắn chủ động đề nghị nấu cơm, nên cậu có hơi khích động một chút...

- "Em xin lỗi"

Kim Taehyung nhìn bộ dạng cậu hối lỗi cúi gằm mặt, hắn nhăn mặt thở hắt một hơi, lại là xin lỗi, cậu ta ngoài xin lỗi còn có thể làm được chuyện gì? Hắn chẳng đả động thêm, trực tiếp kéo ghế ngồi xuống.

- "Mau ăn cơm đi"

- "Vâng ạ!"

Đôi mắt nâu lại một lần nữa ánh lên những tia sáng xinh đẹp, khoé miệng nhỏ không ngừng giương lên mang theo nụ cười nhu hoà.

Jeon Jungkook âm trầm ngồi xuống, nhìn hắn từ từ động đũa gắp thức ăn, cả lòng đều khẩn trương muốn chết, cậu không ngừng cắn cắn đầu đũa, mãi rồi mới dám mở miệng hỏi hắn:

- "Có vừa không ạ?"

Kim Taehyung mãi cũng không trả lời, lại khiến cậu khẩn trương lại càng khẩn trương, cậu nấu dựa theo những gì còn nhớ được từ những lần cùng hắn và Sarang ăn trưa ở trường, chỉ sợ qua từng ấy thời gian, khẩu vị của hắn thay đổi mà cậu không biết, vạn nhất hắn không vừa lòng, có khi lấy cậu ra hất cả bàn đồ ăn.

Lòng bất an nên cơm trong miệng cũng vô vị, Jungkook ăn mà như không, chỉ chăm chú để ý sắc mặt hắn thế nào.

Nhưng người nọ chẳng những chẳng để tâm, khuôn mặt vẫn lạnh như tiền, chỉ là động tác đũa cũng khá nhanh, chẳng mấy chốc vài đĩa thức ăn đã vơi đi một nửa.

- "Thêm đi"

Chiếc bát trắng tinh giơ lên trước mặt cậu, khiến Jungkook hơi ngớ người, đôi mắt to tròn lại ngước lên nhìn hắn.

- "Thêm gì ạ?"

Kim Taehyung như chột dạ mà ngại, cau mày nhìn sang một bên.

- "Cơm. Hôm nay tôi đói"

- "V... vâng!"

Tâm tình Jungkook nhẹ nhàng mà lắng xuống, cậu vui vẻ nhận lấy xới thêm cho hắn một bát thật đầy. Nhìn hắn như vậy, thêm một tấc lại càng thấy yêu hắn hơn một chượng.

Jungkook cả đời chỉ đợi giây phút này, cuối cùng chút niềm vui mong manh cũng được toạ nguyện đôi chút.

--------

Giữa gian hàng dành cho trẻ sơ sinh, mọi người đi qua đi lại đều không tự chủ được bị thu hút bởi hai người đang đứng ở đó, một người đàn ông cao lớn tuấn mĩ, khuôn mặt nhìn một lần thật muốn điên đảo, hắn đứng ở đó cụp mắt tĩnh lặng, trên người mặc một chiếc áo cộc tay trắng, bó đến hằn lên cơ trên cơ dưới đều săn chắc, trên hai cánh tay đều có vô số những hình xăm ngạ quỷ chạy dài đến ngón tay, chiếc quần thụng bó ống đen với giày thể thao tuy có chút tuỳ tiện, có phần đáng sợ nhưng không hề làm giảm đi độ nổi bật của hắn.

- "Tiểu Xán, anh xem màu xanh hay màu hồng hợp hơn?"

Lúc này người ta mới chú ý đến một người khác đứng cạnh, thiếu niên này phải dùng mái tóc để nhận biết, bằng không quả thật với vóc dáng mình hạc sương mai cùng với khuôn mặt yêu kiều, đáng yêu đó, khó ai mà nghĩ lại là một chàng trai.

Thiêu niên mặc một cái áo phông lớn trắng, quần thể thao ba sọc rộng rãi, một tay cầm một đôi bít tất màu xanh, một tay màu hồng, chọn lựa hơn nửa giờ đồng hồ vẫn chưa đưa ra quyết định.

Phác Xán Liệt hai mắt ôn nhu, qua từng ấy thời gian vẫn kiên nhẫn đứng lại cùng cậu lựa chọn không than phiền nửa tiếng, xong nhìn dáng vẻ ngốc ngốc của cậu mà phì cười dịu, vòng tay đỡ lấy lưng Bạch Hiền, hắn dỗ dành:

- "Khó chọn như vậy chi bằng cứ lấy cả hai đi"

Thiếu niên nghe vậy ngẫm nghĩ một lúc, hai mắt sáng ngời, lại tiện tay với luôn một đôi bên cạnh, hí hửng nhìn hắn.

- "Vậy em muốn lấy cả màu tím nữa!"

- "Được, được, em thích gì anh cũng đều mua cho em"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!