Chương 7: (Vô Đề)

Thác loạn với những thú vui tưởng chừng như vô tận, đến cuối cùng Kim Taehyung cũng hiểu được cái "chán ngán" được viết như thế nào.

Đó là lý do sau giờ làm việc, hắn cũng chẳng còn hứng thú nào mà ngẫu nhiên tạt phải một quán Bar nào đó, ngẫu nhiên tìm một con ả nào đó, vì hắn còn một việc quan trọng hơn.

Chính là trả thù.

Chiếc BMW chầm chậm quẹo bánh lái, từ từ đỗ lại trong sảnh gara rộng lớn của căn biệt thự nhà họ Kim.

Việc của hắn bây giờ khá đơn giản, song song với lật đổ Jeon thị, Kim Taehyung cũng muốn khiến Jeon Jungkook cả đời cũng không quên được nỗi nhục năm đó cậu gây ra cho hắn.

Vì vậy hắn nảy ra một ý tưởng...

Hiện tại cũng đã hơn 23 giờ 30, so với bình thường, hắn gần như chẳng bao giờ về biệt thự vào thời gian này, vì vậy hắn cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc, trong nhà giờ này vẫn còn ánh đèn lờ mờ.

Jeon Jungkook chưa ngủ?

Hắn không nghĩ gì nhiều, nhấn mật mã mở cửa, bước chân vào phòng khách, cô độc hiu quạnh chỉ còn một ngọn đèn trùm vàng toả sáng, bên trong trống rỗng khiến Kim Taehyung nhất thời có cảm giác chán nản.

Hắn vứt áo khoác xuống ghế, còn đang định vờn với cậu ta một chút, vậy mà đã ngủ rồi sao?

Cổ họng im lặng trong thời gian dài lái xe có chút khô khan, hắn tiến bước chân vào phòng bếp muốn lấy một cốc nước lạnh giải khát, chỉ là không ngờ vừa vào đến cửa, lập tức khựng lại khi nhìn thấy một bóng người trên bàn ăn.

Trong nhà này thì còn ai? Tất nhiên chính là người hắn đang định tìm, Jeon Jungkook rồi.

Có vẻ như cậu vì mệt quá mà gục mặt xuống hai khuỷu tay, an an tĩnh tĩnh gối lên đó mà say sưa chìm vào giấc ngủ, không hề biết rằng hắn đã trở về.

Kim Taehyung níu mày, một giây cũng không muốn đặt con ngươi lên thân thể người nọ, hắn nhìn xuống một bàn thức ăn nguyên vẹn.

Cơ hồ đến cả Jeon Jungkook cũng chưa động đũa, chân mày rậm lại níu thêm một tấc, cậu ta nguyên lai là đợi chính mình về ăn cơm?

Việc Jeon Jungkook luôn chủ động làm bữa ăn hàng ngày với hắn cũng không còn xa lạ, hắn không nghĩ rằng đến tối cũng vậy.

- "..."

Kim Taehyung chán ghét ra mặt, đối với hắn, chuyện này thật phiền phức!

Thật muốn mang cả bàn đồ ăn này đổ tất vào thùng rác đằng sau, nhưng trong đầu hắn lại chợt loé lên một suy nghĩ, khựng vài giây.

Cuối cùng cũng chỉ hừ một tiếng, hắn dùng chân đá một phát vào chân bàn, nhả ra một câu cụt lủn.

- "Dậy"

- "A!"

Vết thương kia khiến Jungkook mất không biết bao nhiêu máu, thân hình nam nhân đã gầy, lại thêm đợi Kim Taehyung mà chính mình cũng lười quản chuyện ăn cơm, thân hình so với ngày hôm trước như gầy rộc đi.

Jeon Jungkook bị cú đá của hắn làm cho giật mình vùng dậy, vô tình làm cho vết thương bên hông bị va vào cạnh bàn, đau đến mức mồ hôi lạnh ứa đầy người.

- "Tae? Taehyung? Anh về rồi!"

Một bên đau đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cậu vẫn không thể không kinh ngạc khi người đàn ông kia lại có mặt ở đây vào thời điểm này, đôi mắt to tròn mở to hết mức, như muốn bao trọn cả thân ảnh kia vào trong.

Kim Taehyung nhìn nét mặt kìm nén kia hiển nhiên cũng không nhớ ra cậu bị thương, ánh mắt khuôn mặt vẫn giữ nét lạnh nhạt, con ngươi đen láy không nhìn về phía cậu, lướt một lượt trên bàn ăn.

- "À... ừm... Anh... anh đói chưa? Em đi hâm lại đồ ăn cho anh nhé?"

Lần đầu tiên gặp nhau trong tình cảnh này, Jungkook nhất thời lúng túng không biết cư xử sao cho vừa, vì vậy cũng chỉ đành bẽn lẽn nén đau đứng dậy, cầm theo hai đĩa thức ăn tiến về phía bếp.

Kim Taehyung hiển nhiên cũng không có dấu hiệu cất bước, hắn im lặng nhìn thân ảnh cao gầy chăm chỉ loay hoay không ngừng, chẳng bao lâu, từ trong bếp đã toả ra mùi hương ngòn ngọt của canh thịt bò, lại thêm chút ngậy ngậy của mùi tây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!