Chương 5: (Vô Đề)

Chìm đắm trong căn phòng xa hoa ngập tràn hơi nồng mặn của rượu và nước hoa hạng sang, một thân hình nóng bỏng phụ nữ nóng bỏng ra sức nhấp nhô trên thân thể một người đàn ông cường tráng khác.

Những âm thanh dâm dục vang lên phủ trọn căn phòng nhuộm nó thành một màu tình ái méo mó.

Gầm lên một tiếng, người đàn ông cường tráng vội xoay người, đẩy ngã người phụ nữ xuống giường, trong đầu bất chợt hiện lên hình ảnh của ai đó, thân thể mảnh mai gầy gò, xương quai xanh nhô cao tinh sảo, khuôn ngực phẳng lỳ hồng hào, kích thích khiến hắn gần như không trụ nổi, rút tinh khí trướng lớn tím đen được bọc trong lớp bao trong suốt ra khỏi người dưới thân, hắn đem tinh hoa phun đầy lên mặt drap trắng xoá.

Nhắm mắt lại, Kim Taehyung ngã nghiêng sang một bên, một tay vuốt mặt mệt mỏi, hắn thực sự không hiểu bản thân rốt cuộc đang làm cái gì nữa. Bộ não không ngừng phản chiếu lại hình ảnh của người nọ, rõ ràng rất chán ghét, nhưng tại sao lại kích động đến mức xuất ra?

- "Tae Tae... anh sao vậy?"

Người đàn bà đang trên đỉnh cao trào, bỗng nhiên bị hụt hẫng khiến ả ta mất hừng cực kì, vươn cánh tay mảnh mai bám víu lấy lồng ngực hắn nũng nịu như trách mắng, đôi gò bồng đảo căng tròn áp xuống cánh tay hắn cọ lại cọ như dụ dỗ người ta phạm tội.

Tâm trạng Kim Taehyung đang cực kì không tốt, lại dám ở trước mặt hắn khiêu khích, hắn thở ra một hơi lạnh lẽo, bàn tay thon dài nắm lấy cái cằm nhỏ nhắn của ả, đôi mắt gằn lại, hiện lên vài tia máu đỏ ngầu.

- "Cút ra!"

Ả bị ánh nhìn kinh hãi kia doạ sợ, cả người run lẩy bẩy bó gói ngồi lùi về góc giường, khuôn mặt kiều diễm cũng không nhịn được đổi màu liên tục,

Kim Taehyung không thèm để tâm, xoay người đứng dậy bước vào nhà tắm, xong xuôi cũng không nói hai lời, trực tiếp rút ví để lên mặt bàn vài tờ mệnh giá lớn rồi rời đi.

Hạ cửa kính xuống, Kim Taehyung cảm nhận từng đợt gió đêm khẽ lướt ra từng sợi tóc, lạnh lẽo như chính lòng hắn lúc này.

Hắn bỗng nhớ về Sarang, người con gái hắn trân quý đến nhường nào, hắn yêu nụ cười toả nắng, yêu tâm hồn ngây thơ thánh thiện của cô.

Người ta sẽ thấy nực cười khi một Kim Taehyung ngày đêm phiêu lãng với cả nghìn người, lại thực tâm chỉ một lòng một dạ với một người phụ nữ ư?

Hắn không nghĩ vậy, hay chưa bao giờ hắn nghĩ rằng mình lại yêu một người nhiều đến thế.

Jung Sarang xuất hiện trong cuộc đời của hắn như một món quà Chúa ban cho. Hắn đã rất trân trọng điều đó...

Vậy mà!

Jeon Jungkook!

Tên khốn đó!

Hắn thực sự không hiểu!

Bốn năm trước khi Taehyung chưa tiếp quản Kim Thị, Kim cha vẫn luôn là người đứng đầu, vì bị người ta hãm hại bán bản quyền cho đối thủ, cha hắn không kịp trở tay đã thua lỗ đánh mất 70% cổ phần từ các cổ đông lớn , 30% trong tay hắn và cha mình gần như còn chẳng đủ vững.

Kim thị gần như đứng trên bờ vực của phá sản.

Cha hắn không thể chấp nhận chuyện này, vì LOV là tất cả của ông, tuổi già cùng sức lực không chịu đựng nổi đã sinh bệnh, hắn tuy thông minh xuất sắc, nhưng tuổi còn quá non trẻ để vực lại cơ ngươi đồ sộ đó.

Khoảnh khắc tưởng chừng như đứng trước nguy cơ mất tất cả.

Đó là lúc Jeon gia xuất hiện, Kim Taehyung là con ông trong ngành, vì vậy tiếng tăm của lão Jeon không thể không biết, để thâu tóm toàn bộ thị trường chứng khoán Hàn Quốc, người này tất nhiên không phải hạng tầm thường, lần này lại ra tay giúp đỡ họ, toan tính chắc chắn không vừa.

Nhưng kì lạ rằng, Jeon gia ngoài giúp đỡ, sau đó cũng không hề lên tiếng đả động gì đến việc ra điều kiện, không đánh đổi, không trả gộp, tất cả đều như tự tình tự nguyện.

Nhưng Kim Taehyung cũng không vì thế mà mất đề phòng cảnh giác, hắn biết Jeon lão không phải dạng tầm thường, trong tâm luôn cố gắng hết sức để có thể trả nợ ngay lúc cần thiết, học hành thành danh vì cả Kim gia lẫn Jung Sarang lúc bấy giờ.

Sau một năm, Jeon lão gửi đến cha hắn một bức thư, ngày ấy hắn không biết nội dung bên trong là gì, chỉ biết khi đọc xong, mặt Kim cha tái đi thập phần.

Cho đến ngày Jeon lão tìm đến hắn.

Người đàn ông với khuôn mặt quá tam tuần, âu phục lịch lãm, đầu tóc gọn gàng, cử chỉ lẫn giọng nói đều rất hài hoà, từng cử động cũng nhẹ nhàng thanh thoát, không có vẻ gì như một con cáo già mà người đời đồn đại.

Kim Taehyung nhớ cái ngày hôm ấy, một ngày Seoul mưa lất phất, Jeon lão nhàn nhạt nhìn tách trà gừng, không xúc không cảm, ánh mắt ánh lên vài tia phức tạp, không quá ba câu năm chữ, nói ra điều kiện với hắn:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!