Chương 49: (Vô Đề)

- "Đã bắt được Jeon thiếu, bố trí cục diện cuối cùng!"

Jeon Jungkook nén lại cảm đau đớn ở đầu, tiếng xì xào ồn ào xung quanh lúc xa lúc gần khiến cậu có phần choáng váng.

Trong tiềm thức chậm dãi chạy qua một cuộn phim ngắn tua chậm, thứ cuối cùng sót lại mà cậu nhớ, là một cái tát Kim Taehyung rồi cứ vậy lao mình bỏ chạy, đến lúc tỉnh lại đã thấy bản thân ở đây.

- "Không giết được Jeon Leeso, hậu quả thế nào các người tự biết! Đã hiểu chưa!"

- "Dạ!"

Một cái tên thoáng qua theo một giọng nói lạnh lẽo vang lên, Jungkook lấy lại chút sức, tỉnh táo mà đảo mắt, xung quanh cậu tối đen như mực, chẳng lọt nổi một chút ánh sáng, tiếng nói lại cách một vách tường mỏng, nói qua nói lại rồi bỗng chốc chìm vào im ắng.

Jeon Jungkook thử ngọ nguậy, nhận ra toàn thân đều không bị trói, mới mò mẫm đứng dậy, bàn tay giơ lên không trung, vẫy lại cậu chỉ có màn đêm tối kịt không nhìn rõ năm ngón.

- "Tỉnh?"

Giọng nói lạnh như băng đá vang lên từ đằng sau, theo đó cùng đèn trong phòng vụt bật sáng.

- "Là anh!"

Jungkook nhìn người đàn ông quen mắt ngự trên ghế bành, khí chất lãnh đạm cùng vẻ anh tuấn một lần khó quên.

Hắn thong dong ngả người bắt chéo chân, không biết đã vào từ lúc nào, hay ngay từ đầu đã luôn ở đây, sơ mi trắng bó sát người, tay áo xắn đến khuỷu tay, tay trái trằn trịt hình xăm, chạy dọc đến năm đốt thô dài.

Đôi mắt hắn xám ngắt, lạnh tựa hơi sương.

- "Không ngờ?"

- "....... ha ha..."

Thực sự đúng là không ngờ...

Jungkook cười gượng gạo, nén lại tiếng thở dài, đến cuối cùng, vẫn là thế này sao?

Hoá ra tuyệt vọng lại chỉ đơn giản như vậy...

Khóc? Buồn?

Chung quy đã từng xảy ra, thêm một lần nữa.

Cũng chẳng còn đau.

- "Bạch Hiền không biết"

Phác Xán Liệt không biết tại sao mình phải giải thích với cậu ta.

Có thể hắn không muốn bảo bối của mình bị mang tiếng xấu.

Hoặc có thể, hắn nhìn ra được điều gì đó, tương đồng với con người kia, lang thang đâu đó trong cái tuổi thơ giông bão chẳng mấy vui vẻ hắn từng trải.

Jungkook có phần sửng sốt, đôi mắt tròn xoe ngẩng đầu nhìn hắn, qua một khắc, cậu mới haha cười.

- "...... Vậy ư"

- "..."

Nói xong hai chữ, nụ cười vụn tắt, hai mắt trân trân, ngừng cười mà hỏi.

- "Thật sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!