Jungkook ốm bao lâu, Kim Taehyung hết lòng bấy lâu.
Từ những việc như dọn dẹp đến nấu ăn coi như cũng miễn cưỡng gọi là biết làm, tuy không giỏi, nhưng Jeon Jungkook có thể nhìn ra, hắn thực sự đang cố gắng hết sức mình.
Cả tâm đều ngọt như xăm chẳng cần ủ tê.
- "Sáng hai viên, tối hai viên"
Lần đầu tiên Jeon Jungkook thấy một Kim Taehyung cao cao khó với, xưa nay chỉ cầm tài liệu quan trọng, lại đang nhìn đơn thuốc cảm vài chục won.
Jungkook từ bé đã sinh ra trong gia đình lớn, đương nhiên cậu cũng hiểu được một phần, nhưng Jeon lão không đến mức quá cưng chiều, nên cậu không thể tính là không biết làm gì, sau này tự nguyện đi theo Kim Taehyung, đừng nói là vài đơn thuốc, nấu ăn dọn dẹp giặt giũ có gì mà khó đâu.
Thực chất việc cảm này biến xấu là do cậu dầm mưa, ngày ấy một chút yếu lòng mà đối với hắn than thở một tiếng, khiến hắn từ lúc ấy trở đi đối với mình tốt lại càng tốt.
Tốt đến mức khiến cậu hơi sững sờ.
- "Anh cứ đi làm đi, thuốc em tự uống được mà, cũng không phải nặng lắm"__Sau sự tình giả như là "làm nũng" kia, đương nhiên mất mặt vẫn nhiều hơn, lại nhìn hắn nhiệt tình đến vậy, thực là nuốt nước miếng nuốt cũng không trôi.
Kim Taehyung rời mắt khỏi đơn thuốc, lại gần chỗ cậu đang nằm, đưa tay sờ lên trán cậu kiểm tra, thấy thực sự không có gì đáng lo, mới gật gù bảo:
- "Em ăn xong bát cháo này rồi anh đi"_Nói rồi đưa bát cháo hành nghi ngút khói về phía cậu.
Jeon Jungkook ngoan ngoãn gật đầu, vươn dậy tiếp nhận.
Jungkook có một tật rất xấu, là dù ăn hay uống đều rất chậm, đi ăn cùng Biện Bạch Hiền mấy lần liền đều bị người ta than lên thở xuống, nhưng nghĩ không ảnh hưởng nhiều đến ai nên không đặt nặng vấn đề ấy.
Giờ nhìn bản thân ăn mãi không xong một bát cháo, lại nhìn một thân cao lớn vest đen ngồi khom lưng ở ghế sopha đối diện, tay cầm điện thoại, tay bấm máy tính, bận rộn đến mức vậy, mà vẫn kiên trì đợi cậu ăn hết, chẳng than nửa câu.
Jungkook cả lòng đều ấm áp, cũng tự thấy cái tật xấu này có chút phiền, vì vậy tốc độ tay cũng gia tăng, cố gắng ăn nhanh một chút.
- "Ăn từ từ thôi, không cần vội"
Kim Taehyung vừa đánh máy vừa nói, ánh mắt nhìn trên màn hình, nhưng tâm tư thì đặt sang nhất cử nhất động của người kia.
Jeon Jungkook được hắn nhắc nhở, có chút hơi ngượng ngùng, ngoan ngoãn gật đầu mà ăn.
Đợi đến khi cậu ăn nốt thìa cuối cùng, uống xong hai viên thuốc trong tờ kê đơn, Kim Taehyung dặn dò người nghỉ ngơi.
Trước khi đi cũng không quên điều chỉnh lại nhiệt độ máy sưởi, dặn dò người mua cơm cháo để trên bàn ăn, xong xuôi tất thẩy mới rời đi.
_______________
- "Sao! Sao! Sao! Ngon phải không!!"
Jeon Jungkook đối diện với hai con mắt sáng quắc như đèn pha ô tô, không nhanh không chậm vừa nhai vừa thưởng thức, một lúc cũng không nói gì, một bộ đăm chiêu ra triều thấy rõ.
- "Sao rồi?"
Biện Bạch Hiền nhìn cậu không có phản ứng, giọng nói có bề hơi thất vọng mà mềm xuống.
Cứ ngỡ rằng cái bánh đầu tiên bản thân đích thân tự làm không ra gì, lại thấy người trên giường gật gù gật gù, tay cầm dĩa nhẹ nhàng đặt xuống, gương mặt thanh tú ngước lên, cùng bật ngón cái kêu.
- "Ngon!"
- "Aiz! Làm tôi hết hồn!"
Biện Bạch Hiền gắt gọng, nhưng vẫn cười đầy vui vẻ, thở phào.
- "Cậu sang đây một mình à?"__Jungkook vừa ăn bánh vừa hỏi, đáp lại cậu là tiếng thở dài, Bạch Hiền ngồi bên mép giường, hai chân bắt chéo, một tay chống cằm, ai oán trách mắng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!