- "Jungkook, nghe anh nói..."
Kim Taehyung bám lấy bả vai cậu, vì không dám mạnh tay, nên hắn có phần trở nên lúng túng, cho dù hắn có nói như vậy, sự thực rằng hắn cũng không biết nên cùng cậu nói gì, lại càng không biết mở lời ra sao.
- "Taehyung"
Jeon Jungkook bám lấy cánh tay hắn, trụ lại để đứng vững, vừa cất tiếng vừa nghiêng ngả rơi lệ, cậu ngẩng đầu, khuôn mặt thanh tú đối diện cùng hắn, lê đái cùng tuyệt vọng đều nhuốm thành một dạng trong suốt, lã chã tuôi rơi.
- "Em sai sao?"
Từng cầu từng chữ như con dao róc thịt, khoét đến vỡ vụn con tim.
Yêu hắn sai.
Hay làm sai?
Cậu không biết.
Thân thể Kim Taehyung cứng lại, bàn tay đình trệ trên không trung, lờ mờ có thể thấy được hắn đang run rẩy, bảo hắn trả lời, hắn chỉ có thể nói.
Hắn không biết.
Hắn không đủ dũng cảm để thừa nhận việc Jungkook làm là đúng.
Cũng không thể chấp nhận việc cậu làm là hoàn toàn sai.
Hắn
- một người bao năm thương trường đứng trên đỉnh cao, trải qua vô vàn thăng trầm cùng thống khổ, đến cuối cùng vì một câu hỏi của ái nhân... mà lực bất tòng tâm.
- "Anh xin lỗi"
Hắn cúi đầu, đau lòng cất tiếng.
Đáp lại hắn, là tiếng cười đầy nức nở.
Lần đầu tiên Kim Taehyung thấu nỗi khổ bất lực chính là thế nào.
Ngoài lần của Kim cha, quả thực những việc trước đây, cũng không làm hắn bi quan đến nhường này.
Nhìn gương mặt cậu vì chua xót, vì uất ức mà tức tưởi.
Trái tim hắn như kẹt giữa hai miếng thép, bị chèn ép đến muốn vỡ bung, hắn đau lòng vươn tay, nhẹ lau khô.
Nhưng cho dù hắn có tự an ủi mình bằng cách lau nước mắt cho cậu, cuối cùng thì ai nhớ ai quên?
Ai cho hắn cái tư cách ấy?
Con người hắn ngay từ đầu đã méo mó, vì tình cảm của cậu ấy mới dần dần tìm thấy ánh sáng nơi lối ra.
Nhưng cậu nhận lại là gì?
Ngoài những ngang trái oán giận đau thương đến tột cùng.
Có khi nào hắn đứng chắp tay mà nghĩ.
Có khi nào hắn thấu hiểu được tận cùng của nỗi đau?
An ủi?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!