Kim Taehyung thật lâu cũng không muốn rời đi, khiến Jeon Jungkook lúc này trấn động kinh thiên đến hồn phách cũng bay mất tăm không thể phản ứng, cuối cùng kéo lại được nửa cái hồn.
Cơ hồ cảm tưởng bản thân sắp thăng vì nín thở.
Kim Taehyung rời khỏi đôi môi cậu, bắt gặp ánh nhìn kinh ngạc của Jungkook, hắn khụ một tiếng, không nói gì, quay lại khởi động xe.
Jeon Jungkook bị hắn làm cho vậy cũng không dám nháo, nhưng trái tim cứ đập thình thịch mãi không thôi, mặt mày từ đầu đến tai, cổ đều đỏ ửng, khiến không khí trong xe có phần gượng gạo.
Cậu không biết tại sao hắn lại làm thế, nhưng lại không đủ can đảm để hỏi, cuối cùng đành nuốt tất cả khuất tất vào trong, ngồi yên không nhúc nhích.
Kim Taehyung trầm ngâm ngồi yên, khuôn mặt tuy không đổi sắc, nhưng bàn tay cầm vô lăng đã ứa đầy mồ hôi.
Chính hắn cũng không hiểu chính mình vừa làm gì, vạn nhất không mong Jungkook có thêm bất cứ câu hỏi liên quan, người kia hiển nhiên không hề đả động đến, một đường im lặng, Kim Taehyung trong lòng thở phào, thà cậu cứ im lặng như vậy hơn là tò mò thì tốt hơn.
Jeon Jungkook theo Kim Taehyung về thẳng Kim gia, mái chiếu xuống của thanh sắt qua tấm kính chắn xe khiến cậu có chút gì đó khó nói.
Cũng được một thời gian từ khi cậu rời khỏi đây rồi.
Xe của hắn quặt vào gara, Kim Taehyung cũng không vội xuống xe, ánh mắt liếc nhìn sang ghế phụ, người nọ vẫn ngồi yên, dường như không có ý định bước xuống.
Jeon Jungkook cúi xuống nhìn tròng trọc mũi chân, cậu thực sự không muốn.
Nhưng giữa không gian im lặng ấy, lại vang lên một giọng nói nhẹ tênh.
- "Vào đi!"
Kim Taehyung chẳng để ý biểu cảm của cậu, nhẹ thốt một câu rồi tháo dây an toàn bước xuống, Jeon Jungkook mím môi, do dự một lúc rồi cũng tháo dây bước theo.
Vừa đi vừa nghĩ xem rốt cuộc tại sao Kim Taehyung lại đột ngột xuất hiện, đột ngột mang cậu đi, đột ngột hôn cậu?
Đầu Jungkook bỗng muốn xoay vòng vòng.
Thật sự mệt não a!
Kim Taehyung vào trước, cánh cửa nọ mở ra, Jungkook nghĩ rằng sẽ tượng chứng kiến một cảnh tượng nào đó như bụi bám hay có ai đó mặc đồ hở hang hớ hênh phi đến chỗ người kia.
Nhưng khác xa với những gì cậu tưởng, căn nhà sạch sẽ đến lạ, trong không gian còn ngào ngạt mùi hương cam bưởi dịu dàng thanh thoái, cậu tháo giày, nhìn quanh căn phòng một lượt, rồi cũng không nén nổi tò mò mà quay sang hỏi hắn.
- "Anh... ở một mình?"
Một mình? Vậy còn người đàn bà kia đâu?
- "Ừ"
Kim Taehyung trả lời lập tức, như có vẻ gì đó không đúng, hắn lại quay lại nhìn Jungkook lần nữa, bắt gặp khuôn mặt ngơ ngác của cậu, liền chép miệng nói.
- "Đi rồi"
Này là đang giải thích với cậu sao?
Rồi bỏ mặc Jeon Jungkook còn đang lơ ngơ, hắn quay người lên phòng.
Jeon Jungkook chớp chớp mắt nhìn theo bóng lưng của hắn, đến cuối cùng cũng chỉ biết thở dài.
Liếc lên đồng hồ.
À, thế mà sắp đến giờ cơm tối rồi.
__________________
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!