Chương 24: (Vô Đề)

Jeon Jungkook nhìn cổng nhà to lớn, tay cầm túi vo chặt lại, nghĩ một lát, cậu trực xoay người, nhưng bước chân vừa nhấc lên, đã không kìm được lòng mà thở dài.

Cậu không từ bỏ Kim Taehyung được.

Jeon Jungkook đẩy cửa bước vào, mở cửa chính, một khung cảnh hỗn loạn bày ra trước mắt cậu.

Khắp nhà đều phủ một lớp bụi mỏng, đồ đạc lộn xộn ngổn ngang khắp nơi, đèn ở một vài nơi còn chưa tắt, lúc mở cửa cũng theo đó bật lên.

Nhìn cảnh này phỏng chừng Kim Taehyung dạo gần đây cũng không về nhà, chắc đã quyết định dọn ra ngoài ở cùng Jung Sarang rồi?

Jungkook nén tiếng thở dài, đặt túi vải xuống bên cạnh, từ từ tìm dép trong nhà, đeo tạp dề dọn dẹp một lượt.

Vì nhà có xịt chống bẩn, nên Jungkook lao lực một chút cũng không tốn quá nhiều thời gian, thông thường cậu cũng hay làm những việc này nên chẳng mấy chốc mà căn nhà đã trở lại vẻ tương tấp trước đó.

Jungkook đứng trong sân, yên tĩnh phơi đồ phẳng phiu, nắng chiếu trải đầy lên khoảng sân đầy cỏ xanh bóng, bầu trời xanh trong veo với vài đám mây trắng đang lững thững trôi.

Cậu chăm chú nhìn đám mây di chuyển, trong lòng tựa như muốn tìm một chút bình yên nơi nào đó, không hề biết rằng có một người đã đứng sau nhìn mình từ bao giờ.

- "Sao cậu lại ở đây?"

Jeon Jungkook hơi giật mình quay đầu lại nhìn, tròng mắt hiện lên bóng dáng cao lớn của người đàn ông đó, trái tim nghẹn chặt lại, đến thở thôi cũng đau, ánh mắt chợt loé lên một tia đau lòng, rồi rất nhanh bị đè xuống, cậu quay mặt đi.

- "Sao tôi lại không thể ở đây?"

Đây, cũng là nhà của cậu mà...

- "..."

Kim Taehyung vẫn giữ khuôn mặt lạnh tanh, có chút không tin vào những gì mình vừa nghe, một Jungkook luôn thảo hiệp xin lỗi đầu tiên, lại lên tiếng hỏi vặn lại hắn.

Taehyung đứng đó thêm một chút, không nói gì, xoay người đi lên lầu.

Jeon Jungkook nghe tiếng chân khuất xa dần, cậu cúi xuống nhìn tấm vải trắng trong tay, ánh mắt ảm đạm.

Hắn hiện tại, có lẽ ghét cậu còn hơn cả trước đây rồi.

Lòng ngực tắc nghẹn như bị chì đè chặn đứng, mỗi nhịp thở đều ân ẩn cảm giác đau đến vụn vỡ.

Cậu có thể không đau lòng sao?

Sao cậu có thể không đau lòng được?

Đó là người cậu yêu cơ mà...

----------

Kim Taehyung từ ngày đến thăm Jungkook xong cũng không về nhà, hắn cùng Jung Sarang dọn ra ngoài ở một căn chung cư cao cấp mới cách đó gần chục km.

Hắn đã nghĩ rằng Jeon Jungkook sẽ không bao giờ quay lại căn nhà đó nữa, vì thế cũng không thuê người dọn dẹp, thi thoảng bản thân về lấy một chút đồ rồi lập tức rời đi, hắn không bao giờ dám nán lại quá lâu.

Bởi vì mỗi lần nhìn thấy mọi vật trong căn nhà đều im lìm, bên trong tối đen như mực.

Hắn lại có một loại cảm giác trống trải đến nao lòng.

Một cảm giác trống rỗng đến mức Jung Sarang cũng không thể lấp đầy.

Mỗi lần tay đặt lên vặn khoá, Kim Taehyung lại tự hỏi chính mình về người đó.

"Đã về chưa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!