Trần Minh nhanh chóng điều động người, ngay cả những người thuộc cấp bậc cao cấp nhất cũng được điều đi tìm người.
Lúc chiều y không để ý một chút, Phác đại phu nhân lại trốn ra ngoài, nếu trước giờ Phác lão đại tan sở vẫn chưa về, cậu cho rằng y có mấy cái mạng đây?
Nhưng cho dù lật tung cả thành phố lên cũng không tìm được người, y kiểm tra toàn bộ camera an ninh toàn thành phố, nhưng cũng không có kết quả gì.
Trần Minh chân tay đã bủn rủn, mồ hôi lạnh đầy người, nghĩ tới trường hợp xấu nhất, không cần đến lúc Phác Xán Liệt ra tay, y cũng tự kết liễu chính mình cho đỡ khổ.
[Vừa nói gì?]
Vì cứ nghĩ Bạch Hiền chỉ nhất thời dạo chơi đâu đó, nên y mới không báo cho Xán Liệt, lần này tìm không thấy, còn báo muộn, không cần nhìn cũng biết trước kết quả.
- "Lão đại... em xin lỗi"
Trần Minh tay cầm điện thoại cũng toát mồ hôi, theo lão đại nhiều năm như vậy, còn không biết hắn yêu vợ thế nào sao?
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng đổ vỡ, âm thanh lạnh lẽo lần nữa truyền tới.
[Từ bao giờ?]
- "Dạ, 3 giờ chiều nay, lúc em phát hiện đã cho người đi tìm, nhưng mà..."
[Tôi đã bảo cậu thế nào?]
Biện Bạch Hiền mất một sợi tóc, lập tức mang đầu đến tìm hắn.
Trần Minh nghe xong cũng biết tầm nghiêm trọng của sự việc lần này, y cắn răng, không còn sợ hãi như vừa rồi.
Trần Minh với Phác Xán Liệt không đơn giản là bề trên kẻ dưới, y nợ hắn một ân tình, vì vậy không phủ nhận, một lòng vì hắn mà sống mà chết, cậu nắm chặt điện thoại, giọng nói chắc nịch.
- "Lão đại... Em sẽ tìm được phu nhân, đợi tìm được rồi, đều xin tuỳ anh xử lý!"
______________
Biện Bạch Hiền khó nhọc mở mắt, đầu hơi choáng váng, cậu nhận thấy mình bị trói hai tay ra sau, nằm trên một tấm ván gỗ.
Xung quanh tối tăm ẩm thấp ngây ngây, thi thoảng còn có tiếng nước rỉ xuống kêu tích tích bên cạnh.
Hai tay bị trói chặt, Bạch Hiền hơi hoảng hốt muốn đưa tay sờ bụng mình kiểm tra, lại không làm cách nào gỡ dây ra được, cậu hơi động người, cảm thấy phần bụng vẫn còn nặng nặng, mới nhẹ nhàng thở phào.
Bạch Hiền đợi đến khi cơ thể ổn định mới đứng dậy, cậu lục đục một lúc, mới gỡ được dây trói ra, ngó nghiêng bốn phía, liền thấy ở trên mép cửa gần đó có một lỗ nhỏ.
Ngó nghiêng một hồi, Bạch Hiền mới kéo chiếc thùng gỗ bên cạnh, đứng lên nhìn qua.
Cảnh vật bên ngoài cũng tối tăm, ngó một lúc không nhìn thấy người, cũng không nhìn thấy cảnh, Bạch Hiền mới đánh liều thử gọi lớn.
Cũng không có tiếng đáp lại.
Cậu kêu đến khàn cả cổ, nhưng cũng không có động tĩnh gì.
Trời về đêm càng ngày càng lạnh, quần áo hôm nay cậu mặc căn bản chỉ đủ ra ngoài ban ngày, với ban đêm là không đủ, Bạch Hiện bị lạnh đến rùng mình, cậu cẩn thận bám tựa vào tường lạnh trèo xuống.
Tìm một góc khô ráo khom mình lại, hai chân co lại, nhẹ nhàng vòng hai tay đè lên tấm áo phía trước, ủ ấm cho bảo bối.
Bạch Hiền thở dài một hơi, lầm bẩm.
- "Ông xã, mau mau đến cứu bọn em đi"
Đã qua một đêm, Biện Bạch Hiền còn đang gật gà gật gù, bỗng nhiên phía ngoài phát ra tiếng bước chân dồn dập làm cậu tỉnh giấc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!