- "Jungkook"
Tiếng gọi trầm ổn vang lên, Jungkook tròn mắt ngước lên nhìn khuôn mặt người nọ hiện lên vài tia khó hiểu, bàn tay to lớn của hắn không rõ rằng có chủ đích hay không, nhẹ nhàng đặt lên mái tóc nâu mềm mại của cậu, hơi thở trong buồng phổi như được giải nén, thả theo đó một tiếng thở gấp thật nhanh bằng đường miệng.
- "Taehyung..."
Lần đầu tiên sau từng ấy năm...
Người đó gọi tên cậu.
Lần đầu tiên sau từng ấy năm.
Người đó chạm vào cậu.
Không mang theo đay nghiến.
Không mang theo chửi rủa.
Chỉ đơn thuần gọi cậu một tiếng
"Jungkook"
Trái tim bình lặng như bị cuốn vào đôi mắt đen thẳm kia, thổn thức đập từng nhịp chậm dãi nhưng rộn ràng, trong đầu Jeon Jungkook hiện tại chẳng thể nghĩ thêm điều gì nữa, trong một khắc, cậu chỉ còn cảm nhận được bàn tay to lớn của hắn trên đỉnh đầu mình.
"Ấm quá..."
Hơi ấm khiến nước mắt cũng ngừng rơi.
-------
Kim Taehyung đứng bên cửa kín sát đất, mông lung nhìn vào màn đêm đen tối ngoài kia, đáp trả lại hắn, xung quanh chỉ toàn là một màu tối đen như mực.
Không thể nhìn thấy, cũng không thể cảm nhận được.
Bàn tay to lớn còn vương lại cảm giác mềm mại của mái tóc người nọ.
Hắn lắc đầu cố quên đi cảm giác đó, nhưng cuối cùng cũng không kìm được lòng mà nhìn con người đang thiếp đi trên sofa kia.
Kim Taehyung chạm dãi tiến lại gần, cúi xuống nhìn lên khuôn mặt thiếu niên đang say ngủ, cậu ngủ mang theo một tật xấu, lại để bàn tay áp dưới má, làm cho bầu má trở nên phúng phính nộn nộn, đôi môi hồng nhuận mím mím lóng lánh hơi ánh nước một chút, khiến Taehyung bất giác bật cười.
Ánh mắt hắn hiện lên vài tia khó nói, nhưng rồi rất nhanh sau đó lại vụt tắt như chưa từng xảy ra.
Kim Taehyung không phải kẻ ngốc, hắn biết bản thân đã ngày một thay đổi.
Jeon Jungkook đang dần dần bước vào cuộc sống của hắn, không xỗ xàng vội vã, chỉ là êm hoà và chậm dãi, cậu khiến hắn bắt đầu tiếp nhận sự xuất hiện của cậu với chính bản thân mình.
Từng ấy năm, Jeon Jungkook không hơn một kẻ đáng ghét đáng bị bài trừ, hắn không phải người tốt, hắn đã hợp tác với Phác thị để lật đổ Jeon gia của cậu, làm hại cậu.
Nhưng hắn vẫn không làm được, một phần vì thế lực của Jeon lão hiện giờ không thể động tới, một phần có lẽ cũng vì lương tâm phần người của hắn cũng không muốn làm tổn hại đến cậu.
Kim Taehyung hắn luôn dặn lòng mình người này chính là người khiến gia đình hắn mang nợ, là người huỷ hoại hạnh phúc của hắn.
Nhưng rồi mỗi lần nhìn thấy thân thể gầy gò ngày một hao mòn sau mỗi lần chờ hắn trở về, dưới đôi mắt đen tròn luôn trũng xuống là bao nhiêu đợi mong?
Cuối cùng tất cả cũng là không đành...
Ban đầu hắn nghĩ rằng những thứ đó chỉ là nhất thời, bởi vì trong tiềm thức của hắn, chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày...
Hắn bắt đầu tự hỏi về những bữa cơm cậu sẽ nấu gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!