Kim Taehyung với sự hợp tác cùng Phác thị mà đem về được một hợp đồng vô cùng có lợi.
Tâm trạng cũng vì vậy mà thoải mái vui vẻ.
Lao mình vào tiếp tục mở rộng hơn, hắn tìm đến những chủ buôn dầu mỏ lớn trong nước.
Trước mắt tính thế này, về lâu về dài sẽ nghĩ đến việc vươn xa hơn sau.
- "Rất vui được làm việc với ngài, ngài Kim Jongin!"
- "Cũng là vinh hạnh của tôi thưa Kim tổng!"
Trước khi bước vào cuộc chiến, giáo mác không tương tấp, chắc chắn sẽ bại trận, Kim Taehyung lại cực kì là người biết tận dụng thời cơ.
Vì vậy khi LOV đã trong thời kì thay máu, phải đảm bảo tất cả mọi người từ cao xuống thấp đều phải nỗ lực 2000% , có người quên ăn quên uống, chạy đôn chạy đáo, rồi quên cả việc trải chuốt lại bản thân mình.
Nhắc đến việc này Kim tổng Kim Taehyung có lẽ là người vất vả nhất, mới có vài ngày tăng ca, người hắn gầy dộc đi rõ rệt, cuồng thâm dưới mắt cứ trất dày trất dày đếm rõ từng lớp, đầu tóc rối bù, râu ria xồm xoàm, sợi rũ sợi bay, khiến người ta khó lòng nhận ra đây là một Kim Taehyung đào hoa quyến rũ mới chỉ vài ngày trước.
Đền đáp những sự vất vả này, LOV cũng xoay mình chuyển hướng, bù lại được kha khá 20% cổ phần của Jeon gia.
Kim Taehyung cũng chưa lấy đó làm tự hào, Phác Xán Liệt đã cho hắn đất dụng võ, hắn lại càng phải nắm bắt lấy nó, đây mới chỉ là sự khởi đầu, muốn vặn đổ Jeon thị, phải cần nhiều hơn thế.
Đó là lý do Kim Taehyung không ngừng hợp tác với cả những chuỗi ngành khác, cố gắng tận dụng tối đa nguồn lợi nhuận, từ đó tích góp, kêu gọi cổ đông, cố gắng đẩy hơn 30% còn lại của Jeon thị từng bước từng bước ra ngoài lề.
Khỏi phải nói, Jeon LeeSo chắc chắn đã đánh hơi được điều gì đó, vì vậy năm lần bảy lượt gửi người xuống khảo sát tình hình, hắn làm sao lại không nhận ra, chẳng qua là trình diễn cho bọn họ một vài bài cơ bản, đẩy nhanh dự án LOV ở thị trường Trung Hoa lên sớm hơn một chút, bảo mật cơ hồ được khoá đến 17 ngăn, hắn không tin Jeon LeeSo lại tìm thấy được!
Đến ngày thứ 7, mọi thứ dường như đã kịp tiến độ, Kim Taehyung lúc này mới có thời gian ngả lưng, chân tay rã rời, hắn cảm tưởng như chút năng lượng cuối cùng để nhấc ngón tay cũng không có, giờ này tự lái xe về thì khá nguy hiểm, vì vậy bàn giao nốt công việc, rồi gọi tài xế đưa về.
Lúc hắn về đến cửa chập chờn cũng cỡ 3 giờ sáng, cổng chưa khoá, trong nhà vẫn sáng đèn.
Kim Taehyung dừng chân đứng lại một chút, không vội vào, rút một điếu thuốc ra châm, đầu óc trống rỗng, hắn rít một hơi rồi thổi phù vào không khí, làn khói trắng tựa mây sương bay giữa không trung, gặp làn gió mơn man rồi cuộn mình tan biến.
Gió bắt đầu thổi rát hơn, lá kêu xào xạc, "tách!" Một tiếng, giọt nước từ đâu rơi xuống chóp mũi khiến hắn giật nảy mình, Kim Taehyung đưa mắt lên nhìn, trời thế mà lại đổ mưa.
Trầm ngâm đến phát ngốc, bỗng nhiên từ đâu vang lên một giọng nói.
- "Kim Taehyung?"
Đôi mắt đen mù mịt nhìn về phía thân ảnh cách đó không xa, à, đó chẳng phải là người hắn ghét nhất thế gian này sao?
- "Anh về rồi sao không vào nhà, trời mưa to rồi, anh đứng như vậy sẽ bị ốm đó"
Jeon Jungkook nhìn người nọ mặc độc một chiếc áo sơ mi, chỗ khô chỗ ướt, tóc tai rối bù, vội vã chạy đến che ô cho hắn, biết hắn tăng ca khổ sở, một tuần nay không gặp, phải thú thật, cậu lo đến quặn lòng.
Kim Taehyung nhìn bộ dạng lo lắng ấy, không hiểu sao hắn bỗng thấy nhói nhói mà không biết tên.
- "Muốn hóng gió một chút"
Jungkook nhìn hắn mà xót xa, một tay cầm ô, một tay lấy khăn tay lau nước mưa trên mặt hắn, dịu dàng vỗ về:
- "Hóng vậy là đủ rồi, anh mau vào nhà đi, đứng thế này hại sức khoẻ lắm"
Trong một giây, Taehyung thấy tai mình cứ ù dần, hắn không nghe rõ Jeon Jungkook nói gì nữa, bên tai giờ chỉ còn tiếng rè rè như TV nhiễu sóng, hắn tựa như quên mất bản thân thật căm ghét cậu, vì hắn thấy mệt, mệt mỏi với tất cả mọi thứ, mệt mỏi với cả việc ghét con người này.
- "Tae
-Taehyung!"
Hắn đã nghĩ, à, hay cứ vứt hết đi, rồi sống yên bình...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!