Chương 4: (Vô Đề)

Vừa đến trước cửa, ta ngẩng đầu nhìn —

Ba chữ "Trân Ngọc Các" đã chẳng còn nữa.

Chỉ còn lại mấy nét lạnh lẽo: Hương Sơn Các.

Cũng chẳng có gì lạ.

Người quý giá như ngọc ấy, đã được Phó Hoài an bài nơi khác rồi, Trân Ngọc Các giữ lại để làm gì?

Ta đứng dưới hành lang, ngẩng nhìn cây đào giữa viện.

Lần đầu ta nhìn thấy nó, tán lá còn chưa rậm rạp như bây giờ.

Bỗng nhiên, ánh mắt ta dừng lại ở một chấm đỏ.

Là một túi hương.

Chắc vì rời đi vội vàng, nên để quên lại.

Chi Nhi nhặt lên đưa cho ta. Ta mở túi ra, bên trong có một mảnh giấy nhỏ —

"Nguyện chàng bình an, thiếp cùng chàng dài lâu." 

"Đồng nguyện."

Nét chữ mềm mại thanh thoát, hẳn là của Diểu Nương.

Mà dòng chữ phía dưới, ta đã quá quen thuộc.

Là bút tích của Phó Hoài.

Ta nhìn mảnh giấy đó rất lâu, rất lâu, rồi mới chậm rãi gấp lại, đặt lại vào túi, đưa cho Chi Nhi.

"Giữ kỹ."

Những thứ này, sau này ta sẽ trả lại cho Phó Hoài.

Phó Hoài à.

Phó Hoài à.

Thì ra thật sự có người, vừa có thể đối với ta dịu dàng đến tận cùng, lại vẫn một lòng mong mỏi dài lâu với một nữ nhân khác.

Khoảnh khắc ấy, mắt ta cay xè.

Nhưng lệ, đã không còn rơi được nữa rồi.

Chỉ khẽ, rất khẽ, thở dài một tiếng.

Thở dài cho lẽ đời vô thường.

Thở dài cho kiếp hoa nở rồi tàn.

12

Trận mưa ấy kéo dài rất lâu, mãi đến khi trời nhá nhem tối mới tạnh đôi chút.

Chi Nhi đã thu xếp xong phòng nghỉ, định ở lại Hương Sơn Các một đêm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!