Bên ngoài phát ra âm thanh đồng loạt dập đầu, Thư Quân được Thược Dược và Linh Linh đỡ nên mới miễn cưỡng bước ra ngoài. Nàng cố chịu cơn cồn cào trong bụng, vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt.
"Các phu nhân miễn lễ."
Trong lúc đó Đại phu nhân và Nhị phu nhân cũng đỡ lão thái thái bước ra, Thư Quân chỉ nhìn sơ một lần cũng không nói gì thêm.
Trưởng Công chúa và Tô thị bước lên trước, thế chỗ Thược Dược và Linh Linh, cùng Thư Quân đi vào trong.
Mấy phu nhân còn lại cũng hơi do dự rồi mặt dày mà bước theo, đi đến bậc cửa.
Lão thái thái nhìn thấy Thư Quân định đi đến tam phòng, nghĩ đến sảnh trong tam phòng rất nhỏ, muốn tỏ lòng tốt nên thuận miệng nói.
"Nương nương quay về thăm nhà, có rất nhiều mệnh phụ ở đây, hay là đến chính điện của sảnh Lưu Ly để nghỉ ngơi?"
Tô thị liếc mắt với lão thái thái, hiểu ý của bà ta, bà ấy nhìn về phía Thư Quân, Thư Quân nôn đến nỗi đầu óc mơ hồ, vẻ mặt hơi mờ mịt, không hề suy nghĩ trả lời: "Tổ mẫu nghĩ nhiều rồi, cơ thể ta không thoải mái, chỉ muốn nằm thôi."
Lão thái thái không dám nói thêm.
Nhóm người của Trưởng Công chúa cũng hiểu nội tình của Thư gia, chỉ khách sáo cười với lão thái thái một chút rồi đi theo vào sảnh Hạnh Hoa của tam phòng.
Lão thái thái và hai con dâu nhìn bóng người dần dần đi xa, vẻ mặt phức tạp. Thật ra lão thái thái không muốn tham gia cùng nhưng cũng không muốn thất lễ nên hỏi phu nhân Phương thị: "Đại lão gia, nên làm gì bây giờ?"
Nhị phu nhân liếc nhìn bằng ánh mắt nghiêm nghị bây giờ bà ta cũng ngại với người trong phủ này vì đã đắc tội với hai bên. Người hầu không ưa bà ta, nên bà ta phải đành chờ vài năm để con trai thành tài, nhưng bỗng nhiên Thư Quân lại bay lên thành Hoàng hậu đương triều, ép bà ta trở thành con kiến đang vùng vẫy để sinh tồn.
Mang thai mà làm quá như vậy.
Nhị phu nhân không muốn đi.
Vẻ mặt của Đại phu nhân còn khá bình tĩnh: "Nhiều phu nhân của quan lại đang ở đây, chúng ta không đi thì không hợp quy tắc."
Lão thái thái hơi bực mình, vẫn không muốn đến tam phòng.
Mặc dù Thư Quân sẽ đi ngay nhưng có rất nhiều cung nhân đên, lão ma ma sợ Thư gia làm phiền nàng nên đưa tất cả cung nhân đắc lực thường hầu hạ nàng đến đây. Có không dưới hai mươi người gồm người hầu đi ngủ, người hầu thức ăn và cả hầu y phục.
Hơn nữa, sảnh Hạnh Hoa vốn đã rất nhỏ, đến nhóm nữ quyến đó còn không chứa nổi.
Thư Quân vừa bước vào cửa đã che miệng nôn, may là cung nhân lanh lẹ và mang chậu nhổ lên kịp thời, Trưởng Công chúa nhìn thấy vậy rất lo lắng, quay đầu đề nghị Tô thị:
"Phu nhân, triệu chứng nôn của nương nương không nhẹ, có cần mời thái y không?"
Nếu là do xe chòng chành thì bây giờ đã xuống xe ngựa rồi, không thể vẫn nôn như này.
Tô thị cũng không dám quyết định, vừa vỗ lưng cho Thư Quân vừa nói: "Nương nương, con có muốn mời thái y đến không?"
Tô thị không dám làm sai quy tắc trước mặt người ngoài.
Thư Quân nôn xong thì rửa tay rửa mặt, chống tay lên cửa rồi đứng thẳng lại, nhìn thấy gương mặt lo lắng các vị phu nhân thì cười:
"Xin lỗi vì để các phu nhân lo lắng, người đâu, mời thái y."
Mọi người cười và đi vào chính điện, ngồi xuống theo thứ tự tôn ti.
Sau khi ngồi xuống, Thư Quân cảm thấy thoải mái hơn nhiều, Thược Dược còn nhỏ tuổi nên không hiểu chuyện, dựa vào sở thích hằng ngày của nàng rồi mang trà Đại Hồng Bào tới. Đến khi phu nhân của quan Lễ bộ nhìn thấy, thì thở dài một tiếng. Tô thị liếc nhìn bà ấy một cái thì hiểu được bà ấy đang lo lắng điều gì, nhìn Thược Dược và lắc đầu: "Vừa nôn xong mà uống trà thì không tốt cho dạ dày, uống nước ấm thôi là được rồi..."
Thiện ma ma tay chân lanh lẹ, lập tức mang một chén nước ấm đến, đưa cho nữ quan hầu thức ăn thử trước rồi mới đưa cho Thư Quân. Thư Quân chầm chậm uống vài ngụm rồi đưa cho cung nhân, ngước mắt lên và nhìn thấy các vị phu nhân rất căng thẳng và mong đợi, nàng cười nhẹ và nói: "Các phu nhân đừng lo, có thì tốt mà không có cũng chẳng cần căng thẳng, trong lòng bổn cung và Thánh thượng hiểu rõ."
Chuyện đó được nói rõ, trong lòng mọi người cũng thả lỏng vài phần.
Phu nhân của quan Lễ bộ cầm khăn lau nơi khóe mắt, miệng cười nói: "Nương nương huệ chất lan tâm* là phúc phần của thần dân, nhưng mà vị kia trong nhà thần phụ luôn nghĩ đến hai vị Đế Hậu, hôm nay thần phụ đã bị ghét bỏ rồi nên đến để ăn vạ một chút."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!