Thư Quân và Vương Ấu Quân nhìn nhau. Vương Ấu Quân lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, đi tới gần đỡ lấy cánh tay của Thư Quân và hỏi: "Hôm qua muội đã đắc tội gì với bệ hạ sao?"
Thư Quân ngơ ngác lắc đầu: "Không có ạ, lúc rời đi ngài ấy còn mỉm cười mà."
Việc chuẩn bị bữa ăn bị chậm trễ là do trong Ngự Thiện phòng chẳng may xảy ra hỏa hoạn, nhưng mà Bùi Việt cũng thực sự được xả giận đôi chút. Tiểu nha đầu này đúng là không được nuôi dưỡng tốt mà, suốt buổi chiều cứ dán mắt vào người ta mà chẳng thèm liếc nhìn hắn lấy một cái.
Có điều, Bùi Việt cũng đã qua cái tuổi ghen tuông từ lâu, nghe báo rằng có chuyện xảy ra trong Ngự Thiện phòng, đã làm chậm trễ bữa tối. Sau đó, lại nhớ đến tiểu cô nương yếu ớt kia, tối kỵ nhất là bị đói bụng, hắn bất đắc dĩ gửi phần ăn của mình đến cung Lưu An.
Lão ma ma cũng không giấu giếm điều này mà trực tiếp nói cho Thư Quân biết, rằng đây là bữa tối mà bệ hạ nhường cho nàng, nghe vậy vẻ mặt của Vương Ấu Quân lập tức trở nên mờ mịt: "Nếu như bệ hạ thật sự nhường cho muội ăn như thế này thì ngài ấy cũng nên tới cung Lưu An dùng bữa với muội chứ, tại sao lại không có ai tới vậy?"
Cũng không phải là nàng ấy đang trông mong Bùi Việt tới, chỉ là mấy ngày nay nàng ấy ở đây, cũng không hề nhìn thấy Bùi Việt né tránh gì, vẫn luôn có mặt vào những thời điểm cần đến, cung nữ trong cung cũng rất nhạy bén, luôn đẩy nàng ấy đi từ trước. Tất cả những điều này khiến Vương Ấu Quân cảm thấy có điều gì đó hơi kì lạ.
Thư Quân lại không suy nghĩ gì nhiều: "Hôm nay có nhiều đại thần quan trọng đến, chắc là bệ hạ sẽ rất bận."
Sáng sớm hôm sau, nghe tin Bùi Việt đã trở về Kinh đô cùng với triều thần, Thái Thượng Hoàng và các hoàng tử tiếp tục hưởng thụ thú vui trong hành cung.
Thư Quân nghĩ đến thân thể của mẫu thân, rốt cuộc cũng đợi được phụ thân làm xong việc, lập tức đưa hộp thuốc Bùi Việt ban thưởng cho Thư Lan Phong. Chỉ cần là có liên quan đến bệnh tình của Tô thị, Thư Lan Phong sẽ không để ý đến những chuyện khác, ngay lập tức thúc ngựa đi một chuyến quay về kinh đô, đưa hộp thuốc đến tận tay Tô thị. Còn Tô thị thì lại lo lắng rằng Thư Quân sẽ bị lạnh nên tiện thể mang theo mấy bộ y phục mới mua tới.
Trong vòng hai ngày liên tiếp, Bùi Việt lại không vào cung, vậy là Thư Quân vui vẻ thoải mái đi một chuyến vào rừng cùng với Vương Ấu Quân, không săn được một con chim nhỏ nào mà lại nhặt về một con thỏ bị thương.
Nếu như đã có sẵn thịt thỏ để ăn thì Thư Quân sẽ không do dự gì, nhưng mà khi đối mặt với động vật vẫn còn sống như thế này, nàng vẫn không tài nào ra tay được, cuối cùng đã trực tiếp nuôi dưỡng nó luôn. Bởi vì con thỏ có mùi hôi nồng nặc nên nàng treo chiếc lồng ở sau vườn hoa.
Mắt thấy ngày mai là đã phải quay trở về, tối nay Thái Thượng Hoàng tổ chức yến tiệc để chiêu đãi tất cả quan thần và nữ quyến đi theo.
Thái Thượng Hoàng không phải là người ngay thẳng và nghiêm túc như Bùi Việt. Một đêm này vừa ca hát, nhảy múa vừa biểu diễn kịch trên sân khấu, có mấy vị Vương gia đi cùng với phụ thân nên vô cùng náo nhiệt.
Các nữ quyến thì được Lý Thái phi dẫn đi nghe nhạc ở sảnh phụ.
Nhận thấy sắp sửa phải rời cung rồi, những cô nương và thiếu gia không kiềm chế được mà lặng lẽ ra ngoài điện đi chơi. Bùi Giang Thành thì vừa bị Hoài Dương Vương mắng cho một trận nên lần này tới hành cung cũng xem như là có nề có nếp. Chỉ có điều giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Bùi Giang Thành thấy phụ thân uống rượu say thì nhanh chóng lén lút lẻn rời khỏi điện Thiên Vũ.
Hắn ta tìm một chỗ hẻo lánh, gọi tai mắt mình vừa mới mua chuộc được, dặn dò: "Ngươi hãy đi đến cung Lưu An đưa tin và nói với Thư Quân rằng ta sẽ đợi nàng ấy ở đình mái cong phía đông cung Lưu An."
Đình được kết nối bằng một hành lang dài, xây dựng dưới mảnh rừng tươi tốt. Ban ngày, nơi đây được xem như là nơi ngắm cảnh rất tốt, đến ban đêm lại là chỗ đẹp đẽ mà thanh tịnh, rất ít người qua lại.
Khó trách được Bùi Giang Thành nhớ kỹ suốt mấy ngày nay, thật sự là sau khi hắn ta tình cờ nhìn thấy cô nương đó, toàn thân tỏa ra thần sắc mờ mịt như sương mù, khuôn mặt hồng hào tràn đầy sức sống, mặt mày ẩn chứa tình cảm, giống hệt như một trái đào mật mọng nước, khắp chỗ trên cơ thể đều quyến rũ người khác.
Đã hủy bỏ hôn ước với Thư Quân được hơn nửa năm, hắn ta không thể nhớ nổi dáng vẻ cẩn thận và dè dặt không cho hắn ta đụng vào lúc đó của Thư Quân nữa rồi. Bây giờ, hắn ta chỉ một lòng muốn gặp lại nàng một lần và nói với nàng rằng nếu như không ai thèm lấy nàng thì hắn ta nguyện ý cưới nàng về làm bình thê, noi theo Nga Hoàng và Nữ Anh cùng theo hầu hạ cho một tướng công thì cũng chẳng có gì sai.
Trước tiên, hắn ta nhanh chóng đi tới mái đình kia.
Đôi mắt của Thư Chi vẫn luôn tập trung trên người Bùi Giang Thành, cho nên Bùi Giang Thành vừa nhấc chân rời đi thì Thư Chi cũng đã ngay lập tức lần dấu chân đi theo ở phía sau. Hiện tại, nàng ta nhìn Bùi Giang Thành như thể đang nhìn trân châu, Bùi Giang Thành càng phớt lờ nàng ta thì nàng ta lại càng hoảng sợ trong lòng. Nàng ta lo lắng về những việc càn rỡ mà vị hôn phu của mình làm, cũng như lo lắng người ta có quan hệ bất chính với người khác rồi sẽ lại vứt bỏ nàng ta.
Tai mắt của Bùi Giang Thành không hề tìm thấy được Thư Quân, con thỏ của Thư Quân bỗng nhiên biến mất rồi, vì vậy nàng đang lần theo vết máu do con thỏ để lại để tìm kiếm.
Cũng chẳng biết là trùng hợp, hay đây chính là sự an bài của số phận.
Thư Quân đi dọc hành lang để đuổi theo con thỏ và đã đến gần cái đình mái cong kia.
Đình mái cong nằm sừng sững giữa sườn đồi của Tây Sơn hành cung, nơi đây thuần dưỡng một số loài chim quý, chúng thường được chăm sóc bởi những người thuần hóa chim có chuyên môn. Có một phòng chim được xây dựng trên sườn dốc ở góc dưới bên phải của đình mái cong, chỗ này cũng không được rộng lớn lắm, chia thành hai gian trái phải, dài hơn sáu mét, rộng hơn ba mét.
Bóng đêm dày đặc, trong cánh rừng vô cùng yên tĩnh, mỗi một làn gió thổi qua hay cành cỏ lay động đều có thể được cảm nhận một cách hết sức rõ ràng.
Thư Quân tìm tới gần phòng chim, đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía trước đình mái cong.
"Trời đã tối om như thế này rồi, phu quân tới đây làm gì vậy?"
Đó là giọng nói của nhị tỷ Thư Chi.
Bàn tay đang cầm chiếc khăn lụa của Thư Quân khẽ run lên, một ngọn gió đêm thổi qua, tấm lụa sa rất mỏng kia cứ như vậy mà bị thổi bay ra ngoài. Trái tim của Thư Quân chợt thắt lại, sốt ruột tới mức muốn cất bước tới nhưng lại không dám.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!