Cung Lưu An không lớn lắm, có mười gian phòng tuy nhỏ nhưng rất đẹp, tất cả song cửa được làm từ lưu ly, cửa sổ bắt sáng tốt sân vườn sạch sẽ, hành lang được trang trí bằng rèm, gió nhẹ nhàng thổi qua khiến ánh sáng và bóng tối đan xen, có con đường quanh co dẫn đến một nơi tuyệt đẹp khuất bóng.
Trong điện ấm áp như mùa xuân, Thư Quân cởi giày vớ ra, vội vàng lướt qua tầng tầng lớp lớp màn che đi tìm suối nước nóng kia, vừa nãy nhân lúc Thược Dược đi thu dọn quần áo, nàng đã lặng lẽ hỏi tiểu công công, Hoàng đế không hề đến hành cung, không chỉ có như thế, mỗi năm đi săn cũng chỉ có Thái Thượng Hoàng dẫn theo mấy Đại nhi tử sống an nhàn, Hoàng đế cần cù việc triều chính nên không tham gia.
Thư Quân thấy yên tâm hơn, lúc chập tối nàng đã ăn no trên xe ngựa nên bây giờ không thấy đói, Thư Quân định đi tắm trước để xua tan cảm giác ẩm ướt và lạnh lẽo trên người, sau khi đứng sau bình phong cởi y phục xong, cung nhân khoác lên cho nàng một tấm lụa hơi mỏng, gió đêm thổi vào qua ô cửa sổ, mây bay bồng bềnh, điện Ôn Trì rộng lớn tràn ngập sương mù.
Đôi chân trắng như tuyết của Thư Quân nhẹ nhàng bước xuống nước, cơ thể nàng từ từ chìm xuống, lụa mỏng trên người nàng vừa chạm vào nước đã nổi lên mặt nước, khi nàng bước xuống hồ lụa mỏng bị gợn sóng đẩy về một phía, cánh tay như ngọc nhẹ nhàng nâng lên một ít nước, mặt nước nhẹ nhàng gợn sóng.
Thư Quân cực kỳ thoải mái, một mình chơi đùa trong hồ nước ấm áp, cũng không biết điều gì khiến nàng vui vẻ, vậy mà lại có tiếng cười trong trẻo vang lên.
Hoàng hôn càng lúc càng tối, từng cơn gió thổi đến làm cây cối xung quanh xào xạc.
Thược Dược sắp xếp xong xiêm y cho Thư Quân, đi ra gian ngoài lại không thấy bóng dáng Thư Quân đâu, chỉ có một lão ma ma và hai cung tỳ hầu hạ quanh năm trong cung Lưu An này, không biết cung tỳ đã đi đâu mà chỉ còn mỗi lão ma ma đứng chờ ở cửa, bà ấy nhìn thấy Thược Dược thì nói với nàng ấy:
"Cô nương đi tắm gội rồi, chuẩn bị sẵn xiêm y cho cô nương để lát nữa ta đi hầu hạ nàng ấy."
Thược Dược cũng thấy rất mệt, nàng ấy đi vào lấy xiêm y để thay ra, đột nhiên có tiếng bước chân đều đặn vang lên trước cửa đại điện đang mở, một bóng người cao lớn thẳng tắp được ngọn đèn chiếu sáng, cái bóng của người ấy gần như bao phủ toàn bộ nội điện. Tiếng bước chân của hắn càng ngày càng gần, cái bóng kia cũng càng lúc càng rõ rệt.
Trong lòng Thược Dược sợ hãi, đang định hỏi xem là ai to gan dám tự tiện xông vào đây như thế thì xích hoàng long bào rực rỡ bắt mắt kia đập vào mắt nàng ấy.
Đôi chân Thược Dược mềm oặt, nàng ấy ngã khuỵu xuống đất, sợ đến mức hồn bay phách lạc.
Bảo sao chủ tử lại dò hỏi hành tung của Hoàng đế, bộ dạng ấy rõ ràng là đã quen biết nhau từ lâu, nàng ấy nhớ đến mấy lần trước mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi hoặc bị Thư Quân cố tình đuổi đi chỗ khác, tất cả mọi sự nghi ngờ đều được giải thích.
Cung nhân lặng lẽ khuỵu gối hành lễ.
Đôi môi Thược Dược run rẩy, trong lòng tràn ngập hoảng sợ nên đầu còn chú ý đến việc hành lễ, Bùi Việt cũng chỉ thờ ơ liếc mắt nhìn nàng ấy một chốc rồi không nói gì, lập tức đi vào bên trong.
Khi hắn bước thêm một bước, lúc này Thược Dược mới đột nhiên nhớ ra chủ tử đang tắm gội, không biết nàng ấy lấy đâu ra sự dũng cảm, ôm xiêm y lên, nhanh chóng chạy đến nội sảnh cản đường, nàng ấy đột nhiên xuất hiện chắn trước mặt Bùi Việt.
Tất cả cung nhân và nội thị đi theo đều sửng sốt.
Hoàng đế cũng sửng sốt, đôi mắt trong veo kia nhìn chằm chằm vào Thược Dược, không nhìn ra được cảm xúc của hắn là gì.
Thược Dược biết bản thân làm vậy không khác gì đang cản giá, nhưng chủ nhục thì nô chết, cô nương còn chưa xuất giá, sao Hoàng đế có thể làm thế với nàng được, nếu bây giờ ngài ấy đi vào thì chắc chắn sự trong sạch của cô nương sẽ không còn, tuy được Thiên tử lâm hạnh là vinh quang, nhưng cô nương cũng không biết Hoàng đế sẽ đến đây.
Cho dù có chết thì một nô tỳ như nàng ấy cũng sẽ bảo vệ tôn nghiêm của chủ tử.
Lão ma ma lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, lập tức đi đến kéo Thược Dược ra, dùng ánh mắt nghiêm khắc để ngăn cản nàng ấy, Thược Dược không chịu di chuyển, nàng ấy không xứng được nói chuyện trước mặt Hoàng đế, nhưng nàng ấy lại ngoan cố bảo vệ Thư Quân bằng hành động và thậm chí cả mạng sống của mình.
Bùi Việt được lập làm Thái tử từ khi sinh ra, sống trong nhung lụa, đây là lần đầu tiên có nô tỳ dám cản đường hắn, cơn tức giận loé lên rồi thay vào đó là sự tán thưởng, tán thưởng sự dũng cảm bảo vệ Thư Quân của nàng ấy, Bùi Việt dừng bước, giọng nói ôn hoà:
"Trẫm chỉ đến để gặp và nói chuyện với nàng ấy, chứ không có ý khác."
Cơ thể đang căng thẳng của Thược Dược chậm rãi thả lỏng, toàn thân đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, không phải nàng ấy không sợ chết, nàng ấy chưa từng gặp Hoàng đế nên cũng càng không biết tính tình của hắn như thế nào, nghe thấy hắn nói câu này, trông cũng không giống một bạo quân hay làm khó người khác.
Dù vậy, Thược Dược vẫn không muốn để Hoàng đế đi vào, nhưng vua của một nước đã nhượng bộ, nếu nàng ấy còn liều lĩnh nữa thì chỉ sợ hậu hoạ khôn lường. Thược Dược cố nén nước mắt, chậm rãi di chuyển đầu gối, lùi sang bên cạnh
Hoàng đế bước vào nội điện, hắn liếc mắt nhìn xung quanh nhưng không nhìn thấy ai, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nước chảy qua cửa sổ chạm khắc ở phía Tây.
Trong lòng hắn nảy ra một suy nghĩ.
Hoá ra là hắn đến không đúng lúc.
Hắn siết chặt nắm tay định xoay người đi, tiếng cười kia xen lẫn với khói sóng, mang theo hơi ẩm, khiến lồng ngực hắn hơi nóng lên.
Bóng dáng cao gầy như được khắc trong điện, bước chân của hắn vẫn bất động, ánh mắt nhìn về phía tấm rèm lụa trắng, vóc dáng hắn cao, đúng lúc có thể nhìn vào trong qua một khe hở trên cửa sổ chạm khắc. Hắn loáng thoáng nhìn thấy một bóng người xinh đẹp đang dựa vào mép hồ, cần cổ thon dài trắng nõn nà như tuyết, nước gợn sóng nhẹ nhàng cuốn theo sương mù quấn quanh người nàng, núi tuyết như ẩn như hiện.
Nàng híp mắt, vươn cánh tay mảnh khảnh như ngọc ra nâng lên một ít nước, từng giọt nước rơi xuống gò má khiến nàng bật cười khanh khách.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!