Mắt tiểu cung nữ vẫn còn ầng ậc nước. Nàng ấy không dám chần chừ mà truyền đạt lại nguyên văn từng câu của Thư Quân cho Lưu Khuê nghe.
Lưu Khuê nói thầm trong lòng một câu hỏng bét rồi, Thái Thượng Hoàng và Thái Hoàng Thái hậu ở bên kia vẫn đang chờ gặp cô nương nhà người ta, thế mà bây giờ người ta lại chạy mất rồi.
Lưu Khuê vừa sốt ruột vừa tức giận, luống cuống vỗ tay mấy cái nhưng lại không tìm được cách cứu vãn. Thôi, cứ để Hoàng đế tự quyết định đi. Nhớ lại những lời Thư Quân vừa nói, ông ấy lại quay sang dặn tiểu cung nữ.
"Ngươi không được để lộ câu cuối cô nương nói ra ngoài đấy nhé, để tránh việc rước họa vào cho Thư cô nương."
Tiểu cung nữ cũng là người biết điều nên gật đầu liên tục.
Lưu Khuê liếc nhìn quyển sách trong tay nàng ấy rồi lắc đầu thở dài một hồi lâu, cuối cùng nhận lấy sách và nhíu mày sải bước đi vào điện Phụng Thiên.
Trong Ngự Thư phòng, Bùi Việt đã thay một bộ long bào màu vàng khác ngồi ngay ngắn sau án thư, trong tay là một chuỗi hạt bồ đề. Hắn chờ lâu quá thành ra lòng dạ không yên, ngước mắt nhìn về phía chân trời mới hay mặt trời đã đứng bóng nhưng đột nhiên trời lại phủ đầy mây đen.
Thời tiết thay đổi rồi.
Hắn đã từng tiện tay phi ngựa chinh chiến sa trường, cũng từng thẳng thắn quát tháo triều đình nhưng từ trước đến nay chưa từng có cảm giác không nỡ như lúc này.
Thế gian này thứ dễ bắt chẹt người ta nhất chính là lòng người mà khó khống chế nhất cũng là lòng người.
Sau khi biết được thân phận của hắn, cô nương kia có còn bằng lòng nữa không?
Tính toán thời gian thì hẳn là bây giờ nàng phải đến đây rồi nhỉ? Bùi Việt bèn vẫy tay ra hiệu cho cung nhân bày đồ ăn lên.
Chừng mười cung nhân nối đuôi nhau đi vào, trên tay mỗi người đều có một đĩa thức ăn hoặc bát sứ rất tinh xảo. Bọn họ trật tự nghiêm túc bày đồ lên bàn, có điều Hoàng đế còn chưa bắt đầu ăn nên các món ăn đều được đậy kín nắp. Nhìn qua có chừng hơn mười món chính đa dạng và bảy tám món phụ, sơn hào hải vị, nem công chả phượng, đủ loại vị khác nhau.
Nhìn một bàn toàn món ngon quý hiếm này, trong lòng Bùi Việt hơi yên tâm hơn một chút. Tiểu nha đầu kia thích ăn nhất, vừa nghe có đồ ăn ngon là chạy tới còn nhanh hơn ai hết.
Chẳng qua môi hắn còn chưa kịp cong lên cười đã thấy một bóng dáng quen thuộc cúi đầu đi qua tấm bình phong vào đây.
Là Lưu Khuê.
Tầm mắt Bùi Việt liếc ra phía sau lưng ông ấy nhưng không thấy bóng dáng Thư Quân đâu.
Lòng hắn chợt trở nên nặng nề, dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng:
"Nàng ấy đâu rồi?"
Lưu Khuê mồ hôi lạnh nhễ nhại tiến lên dâng quyển sách cho hắn rồi lập tức quỳ xuống tạ tội:
"Bệ hạ, nô tài làm việc không đến nơi đến chốn, không thể mời Thư cô nương đến đây được."
Ngón tay Bùi Việt hơi run lên nhưng giọng nói lại bình tĩnh dị thường: "Lý do?"
Lưu Khuê nhớ tới mấy câu nói dở khóc dở cười kia rồi nhắm mắt đáp:
"Bệ hạ, hoá ra Thư cô nương vẫn luôn có ý định tìm người ở rể. Cô nương hiểu nhầm ngài rồi!"
Trán Bùi Việt giật giật, lập tức chống tay xuống bàn đứng dậy: "Nàng muốn tìm người ở rể ư?"
Lúc này hắn mới hiểu lời nàng nói tối qua là có ý gì.
Bùi Việt ngơ ngác trước thông tin mình vừa nhận được, mặt mày đầy vẻ không thể tin nổi.
Sở dĩ nàng bằng lòng qua lại với hắn, chấp nhận nhẫn nhịn nghe lời hắn đi học cũng là vì muốn tuyển hắn đến nhà ở rể ư?
Bùi Việt không thể nói rõ được cảm giác hiện tại trong lòng mình là gì, cứ kiểu nghẹn ứ ngay họng nuốt không được mà phun ra cũng chẳng xong, thậm chí hắn còn thấy tức cười nữa.
Trách nàng không biết điều ư? Nhưng nàng không hề biết thân phận của hắn nên có thể tha thứ được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!