Thư Quân đợi đám người kia giải tán rồi mới vừa ôm túi vừa kéo Bùi Ngạn Sinh qua khúc cua, trán rịn đầy mồ hôi: "Thế tử, ngài đừng phí công mất sức nữa. Ta... Ta muốn tuyển người ở rể, hơn nữa cũng đã chọn được người rồi." Lúc nói ra những lời này, nàng như được tiếp thêm can đảm mà bình tĩnh lại rồi thi lễ với y.
"Thư Quân không thể nhận tấm lòng của thế tử được. Chuyện này là do Thư Quân không biết phải trái, mong ngài thứ lỗi."
Nói xong, Thư Quân có cảm giác như vừa trút được một gánh nặng. Nàng không để ý đến vẻ mặt Bùi Ngạn Sinh nữa mà nhanh chóng xoay người rời đi.
Bùi Ngạn Sinh như bị tạt một chậu nước lạnh ngơ ngơ ngác ngác mãi không nhích nổi bước nào.
Thấy y hồn vía lên mây, nội thị bên cạnh không khỏi nhìn theo hướng Thư Quân rời đi rồi khuyên nhủ:
"Thế tử, ngài đừng trách cô nương nhà người ta nhẫn tâm, tại cách làm của ngài không đúng đấy."
"Hả? Sao cách làm của ta lại không đúng chứ?" Bùi Ngạn Sinh ngơ ngác quay đầu lại.
Nội thị kia cười cong cả mắt: "Ngài quá vội vàng đấy mà. Hôn sự còn chưa định ra mà ngài đã đi rêu rao ngay trước mặt nhiều người rồi. Ngài làm vậy thì trong lòng cô nương nhà người ta sẽ nghĩ gì đây? Ngài phải chính thức mời bà mối đến cửa cầu hôn định hôn sự rồi mới được nói chứ."
Bùi Ngạn Sinh vội la lên: "Nhưng mà phụ mẫu ta không chịu. Chẳng phải ta đã vội vàng tới xin Hoàng tổ phụ đứng ra giúp rồi sao? Hơn nữa có vẻ Hoàng tổ phụ cũng đồng ý rồi, chỉ chờ phụ mẫu gật đầu đồng ý và thánh chỉ hạ xuống Thư gia nữa là ván đóng thành thuyền rồi."
Nội thị thầm cảm thán trong lòng rằng tiểu chủ tử sốt sắng ghê, có điều tác phong làm việc chưa được điềm đạm cho lắm. Mà thôi, so với Thế tử Hoài Dương Vương thì chẳng phải Thư Quân thiếu chút lòng thành này sao?
Thế là nội thị khuyên Bùi Ngạn Sinh đi về: "Ngài phải bình tĩnh lại, bây giờ đừng đuổi theo cô nương nhà người ta nữa, chờ Thái Thượng Hoàng ra mặt thay cho."
Bùi Ngạn Sinh cũng ý thức được hành động của mình hôm nay hơi quá đà. Nhưng nếu không phải Tạ Vân hùng hùng hổ hổ gây sự thì y cũng sẽ không bị ép phải để lộ chuyện này ra.
Sau khi hất Bùi Ngạn Sinh ra, Thư Quân lại trùng hợp gặp Thôi Phượng Lâm ở con đường phía sau cung Từ Ninh. Thấy đối phương, cả hai người đều không khỏi ngạc nhiên. Thôi Phượng Lâm nhanh chóng mỉm cười hỏi: "Sao muội muội lại ở đây vậy?"
Thư Quân ngại nói mình muốn tới Tàng Thư các nên đã chỉ chỉ cánh rừng sau lưng: "Vừa rồi ta gặp Thế tử Lâm Xuyên Vương. Ta... Ta bảo hắn ta đừng kêu la nữa."
Thôi Phượng Lâm có thể hiểu được tâm trạng của nàng: "Tấm lòng của thế tử rất đáng quý, chỉ có điều làm việc hơi xốc nổi."
Thư Quân cũng rất khó hiểu khi chạm mặt Thôi Phượng Lâm ở đây: "Sao tỷ lại ở đây vậy?"
Cung Trữ Tú và nơi này hoàn toàn nằm ở hai hướng trái ngược nhau mà.
Mặt mày Thôi Phượng Lâm vẫn như thường: "Ta vốn định tới Tàng Thư các mượn sách nhưng tiếc là không vào được nên đành trở lại."
"Hả? Không vào được à..."
Tim Thư Quân đập như đánh trống. Nàng ra ra vào vào đó rất nhiều lần rồi nhưng chưa bị ai cản bao giờ, thành ra nhất thời không hiểu lắm, đành phải tạm thời nói cho qua.
Hai người đã chạm mặt nhau nên đành kết bạn quay về cung Trữ Tú.
Bọn họ quen biết nhau nên vừa mở miệng đã có chủ đề nói chuyện. Trên đường về Thôi Phượng Lâm hỏi nàng sao lại vào cung làm thư đồng, sau đó từ từ nói lái sang hôn sự.
Thư Quân suy nghĩ một hồi rồi càng kiên định với quyết định của bản thân: "Nhà ta định tuyển người ở rể." Nàng phải đi tìm Bùi Việt hỏi cho rõ mới được. Chuyện này không thể kéo dài hơn được nữa, nếu không không biết tên Bùi Ngạn Sinh sẽ ầm ĩ như thế nào.
Thôi Phượng Lâm cười nhìn nàng: "Thế tử Lâm Xuyên Vương sẽ không chịu đến ở rể nhà muội đâu."
Thư Quân xấu hổ mặt đỏ lên: "Ai nói ta muốn tìm hắn ta chứ? Tất nhiên là ta phải tìm người bằng lòng rồi."
Thôi Phượng Lâm thở dài nói: "Bây giờ muốn tìm được người ở rể còn khó hơn cả tìm rể vàng."
Nhớ đến Bùi Việt là lòng dạ Thư Quân lại rối bời: "Đúng thế."
Thôi Phượng Lâm chỉ coi như nàng đang xấu hổ nên không đi sâu vào vấn đề này nữa, đồng thời cũng xác định chắc chắn trong lòng rằng Thư Quân không quen Hoàng đế.
Một khắc đồng hồ sau, hai người đi dọc theo con đường nhỏ bên bìa rừng vào Ngự Hoa viên, vừa cười vừa nói trở lại cung Trữ Tú, lại trùng hợp đến giờ cơm tối nhưng lại chẳng thấy bóng dáng Tạ Vân đâu, trong phòng chỉ có mình Lý Anh.
Vừa rồi Lý Anh cũng đứng bên cạnh xem toàn bộ quá trình Tạ Vân gây khó dễ cho Thư Quân. Nghi ngờ trong lòng không còn nữa nên tất nhiên cái nhìn của nàng ta về Thư Quân cũng thay đổi. Thấy hai người bọn họ cùng đi vào, nàng ta không khỏi nhìn lâu hơn một chút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!