"Hôm nay học đường giao bài tập gì?"
Dùng bữa tối xong, Bùi Việt bèn chủ động hỏi bài tập của nàng.
Thư Quân mới ăn no bụng, nghe lời này thì hung ác nhìn Bùi Việt, vẻ mặt ấm ức. Nàng chỉ mới ăn no thôi mà.
"Hôm nay ta bị gọi về sớm, không biết phu tử có giao bài tập gì không."
Nhưng Bùi Việt không chịu buông tha cho nàng: "Vậy thì ta tìm một cuốn sách cho nàng đọc."
Nàng chống cằm ghé lại gần hắn, ánh mắt giảo hoạt, gò má hồng hào như trái đào mê người trước mắt hắn: "Thất gia, đại phu nói, ấm bụng thì buồn ngủ, ta mới ăn no, cho dù đọc sách cũng sẽ không thể tập trung."
Bùi Việt suýt nữa tức giận đến nỗi bật cười: "Chẳng lẽ lúc bình thường nàng không mất tập trung chắc?"
Thư Quân đuối lý, xấu hổ vùi mặt vào lòng bàn tay xoa bóp, thấy Bùi Việt không tiếp tục trêu chọc mình, bèn thưởng thức tràng hạt Bồ Đề mà hắn đặt trên bàn. Chuỗi hạt Bồ Đề này đã bị mài đến bóng loáng, có thể phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
"Nếu bệ hạ thật sự săn sóc thần nữ thì nên giải tán học đường, cho ta về nhà…" Nàng nghiêng đầu, giọng nói trong trẻo như chim sơn ca khẽ lẩm bẩm.
Bùi Việt suýt nữa lầm tưởng nàng nhận ra mình. Ánh đèn cung đình màu da cam chiếu sáng đôi mắt của nàng, như gợn sóng lăn tăn. Hắn khẽ hỏi: "Nàng muốn rời cung à?"
Giọng nói của hắn nhẹ hơn bình thường, vang lên trong bóng đêm nghe như ẩn chứa hàm ý khác.
Thư Quân không khỏi dao động, âm thầm liếc nhìn hắn. Bất cứ lúc nào, nam nhân này cũng bình tĩnh chững chạc như vậy, khuôn mặt ấy vừa tuấn tú vừa sáng trong, bất kể lúc nào cũng không cho người ta tính công kích rất mạnh, chỉ có điều khí thế của hắn thật sự vừa sắc bén vừa lạnh lùng, ngay cả tướng mạo cũng bị ảnh hưởng mà trở nên chói mắt hơn hẳn.
Thư Quân muốn rời cung, chẳng qua câu hỏi của Bùi Việt có ý gì, nàng cũng hiểu được đôi chút.
Nam nhân này rất có trách nhiệm, dám mạo hiểm cỡ đó vì nàng.
So với Bùi Giang Thành, Bùi Việt vẫn luôn bao dung chăm sóc nàng, chẳng lẽ là vì tuổi tác chênh lệch nhiều quá?
Dường như Bùi Việt đang chờ câu trả lời của nàng, không khí như trở nên kiều diễm hơn hẳn, vành tai Thư Quân nóng ran, than thở một tiếng: "Chẳng phải ngài muốn dạy ta học tập à?"
Bùi Việt lấy ra hai cuốn sách đã chuẩn bị sẵn, một cuốn là [Tả Truyện], một cuốn là [Thế thuyết tân ngữ]. Hắn hỏi Thư Quân muốn học cuốn nào, Thư Quân chọn [Thế thuyết tân ngữ], Bùi Việt bắt đầu dạy nàng.
Thời gian trôi qua thật nhanh, khi đồng hồ cát đến đầu giờ Tuất, nàng vốn nên rời đi từ lâu, hắn lại luyến tiếc. Sau khi giảng xong từ chương tiểu thuyết, cô nương kia đã nằm trên bàn ngủ say sưa. Gò má của nàng đỏ ửng, gác mặt lên cánh tay, cánh tay cứ vô tình xê dịch từng chút một xuống dưới, xem ra ngủ thêm một lát nữa sẽ ngã xuống.
Bùi Việt chậm rãi đặt sách xuống bàn, chuyển sang bên cạnh nàng. Ngủ kiểu này rất dễ bị lạnh, lại cực kỳ khó chịu. Bùi Việt do dự giữa đánh thức nàng và đưa nàng vào buồng trong thật lâu, cuối cùng niệm tình hôm nay nàng vừa bị sợ hãi, hắn vẫn quyết định đưa nàng vào buồng trong.
Hắn đỡ cánh tay của nàng lên, cánh tay dài của hắn luồn dưới nách của nàng, cả người nàng đã bị hắn ôm vào lòng, đang định ngồi xổm xuống bế nàng lên thì cảnh tượng quen thuộc lại xảy ra lần nữa. Nàng rủ đầu xuống, đụng vào đôi môi của hắn, vầng trán lệch qua gò má của hắn, hơi thở phả vào mặt hắn. Dường như cái lưỡi của nàng liế. m vào một mảnh mềm mại, không khỏi m. út vào rồi nhẹ nhàng nhướn lên, đẩy đôi môi của hắn ra, dễ dàng phá vỡ hàm răng xông vào bên trong.
Nói nàng vụng về, nàng lại cực kỳ linh hoạt ngao du chung quanh, đi đến nơi nào lại gợi lên cảm giác tê dại ở đó. Nói nàng linh hoạt, nàng lại vụng về đảo qua đảo lại, cứ như đang tìm thứ gì đó, muốn cuốn lấy thứ đó cùng chung mây mưa với nàng.
Đầu lưỡi đảo qua môi răng, cứ như lướt qua trái tim Bùi Việt, ý niệm bị hắn cố gắng đè xuống giờ đang dần dần bị nàng khơi mào. Ánh mắt của hắn nặng nề nhìn nàng, nàng nằm trong lòng hắn, thân hình mềm mại như cơn sóng không xương, câu hồn đoạt phách.
"Nàng biết mình đang làm gì không?" Hắn sẽ không dễ dàng tha thứ lần thứ hai.
Nàng hoảng hốt nhấc mí mắt, không biết ý thức đang ngao du nơi nào, đôi mắt như bị phủ một lớp sương mù che khuất: "Ngài có bằng lòng không?"
Bùi Việt không hiểu ý nàng, giọng nói trầm xuống: "Chẳng lẽ không phải là ta hỏi nàng có bằng lòng hay không sao?"
Gò má nàng đỏ ửng, ánh mắt mông lung, lắc đầu nguầy nguậy, chóp mũi chỉ cảm thấy cay cay: "Ta từng từ hôn, ngài có ghét bỏ ta không?"
Nghe vậy, trái tim Bùi Việt như bị siết chặt, đôi mắt long lanh ấy như thu thủy tràn đầy, trông nàng rất buồn bã nhưng lại cố kìm nén không khóc, ánh mắt dịu dàng như được tô một lớp son, kiều diễm ướt át.
"Đó không phải là lỗi của nàng, nàng đừng tự trách bản thân."
Nước mắt chảy ra từ đôi mắt sáng ngời của Thư Quân: "Ta không tự trách bản thân, ta chỉ hận chính mình không thể khiến phụ mẫu nở mày nở mặt…"
Tiểu cô nương bình thường trông vô tư ngây thơ, ở chỗ tối tăm mà ánh mắt trời không thể chiếu sáng, nàng mới chịu xé rách vết thương của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!