Chương 8: (Vô Đề)

Hai người ngồi đối diện với nhau, đôi chân dài không chỗ dựa của Lục Thời Vũ khẽ nhấc lên, chiếc áo sơ mi đen cấm dục được cài cúc ngay ngắn, bờ môi mỏng mím chặt, vẻ mặt chuyên chú. Thư Nghi hơi chột dạ, không biết từ khi nào Lục Thời Vũ lại có khí thế bức người như vậy.

Thư Nghi lắp bắp kể lại câu chuyện của Trương Tuyết Phù một lượt, đôi mắt cũng không dám nhìn thẳng vào anh, chờ anh đáp lại.

"Muốn tôi phẫu thuật cho cô ta à?" Lục Thời Vũ tháo cặp kính xuống, khóe miệng khẽ cong lên: "Phẫu thuật khôi phục tương đối phức tạp, nếu như tôi giải phẫu chính thì phải hơn ba mươi vạn. Cho dù tôi đồng ý thì cô ta có trả nổi không?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Một câu chất vấn đã khiến cho Thư Nghi không phản bác được.

"Có điều bảo tôi đồng ý cũng được thôi." Tay phải Lục Thời Vũ chống cằm: "Tôi được lợi gì đây?"

Sao mà con người này lại như phường chợ búa vậy chứ?

Thư Nghi bực bội: "Bác sĩ cứu giúp bệnh nhân không phải là chuyện đương nhiên hay sao, thế mà anh còn đòi lợi lộc."

"Ham của rẻ tới mấy cơ sở nhỏ để làm, đến lúc có vấn đề gì thì lại tới chỗ tôi." Lục Thời Vũ bĩu môi: "Coi chỗ này của tôi như trung tâm thu gom rác thải chuyên đi xử lý hậu quả cho người ta sao?"

Thư Nghi đuối lý, đây cũng chính là lý do cô không tự tin. Cô khẽ ho hai tiếng: "Vậy anh muốn được lợi gì đây?"

Lục Thời Vũ nheo mắt lại: "Rất đơn giản, tôi có thể giúp, xong việc chỉ cần em đồng ý với tôi một điều kiện."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thư Nghi cả giận nói: "Dựa vào đâu chứ? Có phải tôi muốn làm phẫu thuật đâu, anh thích giúp thì giúp."

Cô hừ một tiếng, giơ chân định ra ngoài, vừa mới mở cửa liền nhìn thấy hai ông phật sống đang chặn trước cửa, chắp tay trước ngực, ánh mắt mong đợi nhìn về phía cô.

Huyệt thái dương của Thư Nghi nhảy điên cuồng, cô mím môi yên lặng đóng cửa lại: "Không phạm pháp, không đề cập tới tính nguyên tắc."

Lục Thời Vũ cười: "Chốt nhé."

Ánh trăng treo lên ngọn cây, đám mây mỏng bồng bềnh che khuất những ngôi sao trên bầu trời, ánh đèn thành phố lộng lẫy, các loại bảng hiệu đủ màu sắc điểm xuyết trời đêm mùa hè.

Đèn phòng phẫu thuật ở Duyệt Kỷ vẫn sáng, bởi vì là lần phẫu thuật thứ hai, nguy hiểm và khó khăn hơn lần trước rất nhiều. Đã bốn tiếng đồng hồ trôi qua vẫn chưa thấy ai ra ngoài, Thư Nghi chờ ở bên ngoài mà sốt ruột đi qua đi lại.

Mãi tới chín giờ tối, cuối cùng thì đèn phẫu thuật cũng tắt, Lục Thời Vũ đi đầu bước ra khỏi phòng, Thư Nghi vội vàng bước ra nghênh đón: "Sao rồi?"

"Không tin tôi à?" Sắc mặt Lục Thời Vũ hơi tái nhợt nhưng tinh thần lại rất tốt.

Y tá đẩy Trương Tuyết Phù đang hôn mê ra ngoài, mỉm cười nói với Thư Nghi: "Phẫu thuật rất thành công, có điều lần này còn khó hơn rất nhiều so với tưởng tượng. Viện trưởng Lục ở trong đó không nghỉ ngơi một phút nào, ngay cả nước cũng không uống."

Thư Nghi mím môi, ánh mắt nhìn về phía Lục Thời Vũ có chút phức tạp. Vẫn biết chỉnh hình là kỹ thuật sống nhưng trên thực tế cường độ cũng giống như phẫu thuật ngoại khoa khác mà thôi. Nói thế nào thì chuyện Lục Thời Vũ đồng ý phẫu thuật lần này cũng không thể tránh khỏi có liên quan đến cô.

Thư Nghi đi lên trước muốn nói mấy lời cảm ơn gì đó, còn chưa kịp lên tiếng thì điện thoại Lục Thời Vũ đã vang lên. Lục Thời Vũ nhìn tên trên màn hình, đưa mắt ý bảo Thư Nghi chờ một lát rồi nghe máy: "Hạnh Lộ?"

Cái tên này giống như một chậu nước lạnh dội xuống, Thư Nghi nuốt lại lời hỏi thăm đã đến bên miệng, không muốn tiếp tục nghe cuộc đối thoại của bọn họ, thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.

Lúc Thư Nghi chuẩn bị ra về, lại nhìn thấy Lục Thời Vũ đang đứng trước cửa. Anh đã thay quần áo, lười biếng dựa vào cạnh cửa, vẻ mặt có chút mỏi mệt.

Nhìn thấy Thư Nghi đi qua đây, anh nới lỏng ống tay áo: "Vừa nãy đã ăn cơm chưa, có muốn đi ăn rồi mới về nhà không?"

Từ khi chân Thư Nghi phải bó thạch cao, Lục Thời Vũ vẫn luôn đảm nhận nhiệm vụ làm tài xế cho cô.

"Không cần." Thư Nghi cúi mắt: "Hôm nay anh phẫu thuật đã rất vất vả rồi, tôi không làm phiền anh nữa."

"Đây là làm xong phẫu thuật thì tôi lại bị vứt bỏ đấy à?" Thư Nghi vừa mới dứt lời đã nghe thấy Lục Thời Vũ cười nhẹ một tiếng: "Thư Nghi, em thật sự cho rằng tôi là người tốt tính hả?"

Nói xong, Lục Thời Vũ đã áp cô gái lên tường, một bàn tay ôm lấy eo cô, một tay khác chống lên tường. Khoảng cách giữa hai người quá gần gũi, gần như chỉ cách nhau một nắm đấm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!