Cũng phải, dù sao bạn gái cũng là ngôi sao nổi tiếng, nếu như tin tức này bị cô bán cho giới truyền thông thì không biết sẽ gây ra bao nhiêu phiền phức.
Lục Thời Vũ không biết được suy nghĩ của Thư Nghi, hất cằm nhìn sang gương mặt của Tề Phương đang nở nụ cười thân thiện, nói: "Không phải cậu muốn tháo thạch cao cho cô ấy sao? Tiếp tục đi."
Thư Nghi không thèm nhìn Lục Thời Vũ, hơi giơ chân lên, nói thẳng: "Làm phiền phó viện trưởng Tề."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tề Phương nhăn nhó mặt mày, mái tóc xoăn hơi rung rinh, cây kéo trong tay đặt xuống cũng không được, không đặt xuống cũng không xong. Cuối cùng anh ta cũng hiểu ra, rõ ràng hai người này có mâu thuẫn với nhau, bọn họ cãi nhau thì liên quan gì đến mình cơ chứ.
Cuối cùng, Tề Phương quăng dụng cụ sang một bên: "Lát nữa tôi còn phải phẫu thuật, hay là hai người thương lượng xong thì đến tìm tôi sau nhé?"
Thư Nghi thấy Tề Phương bỏ mặc mình, một sự tức giận chợt dâng lên trong lòng. Cô và Lục Thời Vũ đã chia tay từ lâu, nói thẳng ra thì lúc này hai người chỉ miễn cưỡng xem như là đồng nghiệp, dựa vào đâu mà vẫn phải nhìn sắc mặt anh để làm việc chứ. Cô vươn tay cầm lấy cây kéo, tự mình cắt băng gạc mà không thèm nói câu nào.
Chỉ là vừa mới cắt được một nhát thì Lục Thời Vũ đã bế cả người Thư Nghi đang cầm kéo lên, cô giãy giụa: "Lục Thời Vũ, anh thả tôi xuống, anh làm như vậy là quấy rối tình dục ở nơi làm việc đó có biết không hả!"
Lục Thời Vũ mím môi, chỉ nói một câu "Vậy em đi tố cáo tôi đi", rồi trực tiếp bế cô ra khỏi văn phòng của Tề Phương.
Tề Phương nhìn cánh cửa lại bị đóng thật mạnh, trong lòng đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi... Chắc không phải lão Lục... Thật sự có thù hằn gì với Thư Nghi đấy chứ, nếu không tại sao lại cứ giày vò con gái nhà người ta như vậy?
Thật tình không biết Thư Nghi đã đắc tội gì với anh, chậc chậc, quả nhiên Lục Thời Vũ vô cùng nhỏ nhen mà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Thời Vũ ném cô gái lên ghế sofa trong văn phòng, Thư Nghi tức giận đến nỗi đứng một chân rướn người lên nhưng tư thế này lại làm khí thế của cô giảm đi một nửa.
Có vẻ Hạnh Lộ đã rời đi, Thư Nghi tức giận đến mức lồng ngực phập phồng kịch liệt, mặt nghẹn đến đỏ bừng.
"Lục Thời Vũ, anh cứ năm lần bảy lượt làm ra những hành động khiến cho người khác hiểu lầm, rốt cuộc là anh muốn làm gì? Có phải anh tưởng là tôi thật sự rẻ tiền đến mức có thể bị người ta tùy tiện đụng chạm trêu đùa không?"
Ánh mắt Thư Nghi rất tàn nhẫn, hốc mắt đỏ bừng, hàm răng cắn chặt. Phần lớn thời gian cô giống như một đóa hoa hồng có gai, xinh đẹp tuyệt vời, tuyệt đối không cúi đầu, ngay cả khi chia tay cô cũng thẳng tay tát anh một bạt tai, quyết tuyệt đến mức tàn nhẫn.
Mà Thư Nghi của hiện tại tựa như một con thú nhỏ bị thương, tuyệt vọng đứng trước mặt anh múa may nhe nanh giơ vuốt đã bị người ta nhổ sạch.
Lục Thời Vũ hơi luống cuống: "Không phải em muốn tháo thạch cao hay sao, tôi chỉ muốn giúp em thôi."
"Không cần! Lục Thời Vũ, chúng ta đã chia tay rồi, hơn nữa đã chia tay mấy năm nay rồi, tôi không có thú vui nhai lại, cũng không muốn chơi trò người lớn gì đó với anh đâu, mong anh đừng trêu chọc tôi nữa."
Lục Thời Vũ mím chặt môi, nửa quỳ nửa ngồi, đôi mắt hơi rũ xuống che khuất tất cả cảm xúc, qua một hồi lâu mới đáp lại cô: "Tôi biết rồi."
Thời gian như đã dừng lại ở khoảnh khắc này, Thư Nghi giống như một cô bé cáu kỉnh, chẳng buồn nhìn Lục Thời Vũ một cái.
Lục Thời Vũ tạm dừng một lát, giơ tay nhẹ nhàng nâng chân phải của cô lên: "Thời tiết bây giờ nóng bức, thạch cao quá dày có lẽ sẽ khiến em không quá thoải mái, lúc trước là do tôi suy xét chưa chu toàn."
Lục Thời Vũ vừa nói vừa lấy mấy tờ khăn ướt y tế cẩn thận lau cho cô: "Giờ tôi đổi cho em thành ván nẹp, bên trong có bôi một ít thuốc tránh mẩn ngứa, khá lạnh đấy, sau này cứ hai ngày tôi lại thay cho em một lần. Nhưng mà tạm thời vẫn chưa thể hoàn toàn tháo ra được, làm như thế có được không?"
Giọng nói của Lục Thời Vũ rất bình ổn, dường như hoàn toàn không chịu ảnh hưởng vì chuyện vừa rồi. Vẻ mặt Thư Nghi lại thay đổi, thật lâu sau mới phát ra thanh âm như một lời than thở: "Lục Thời Vũ, có đôi khi tôi thật sự không biết là anh đã thay đổi, hay là từ trước đến giờ tôi chưa từng hiểu anh."
Ánh mặt trời bên ngoài vừa đẹp, cây xanh bên cửa sổ như bị lả đi vì phơi nắng nhiều giờ, giọt nước trên lá cây tản ra ánh sáng.
Hay tay Thư Nghi chống cằm, ngây ngẩn nhìn cây xanh trước mặt, bất chợt nghĩ lại ngày mình tỏ tình với Lục Thời Vũ.
Bữa tiệc tri ân thầy cô trong năm cuối cấp ba do học sinh các lớp cùng nhau tổ chức nhưng chàng trai cô gái đang hướng tới sự tự do mới thay phiên nhau nâng ly kính chúc những người thầy cũ của mình. Thư Nghi kẹt trong một nhóm nữ sinh, nhìn người mà cô đã thích ba năm nay, đột nhiên cô cảm thấy vô cùng buồn bã. Hôm nay tạm biệt tại đây, có lẽ sau này hai người sẽ không còn có cơ hội gặp lại nữa.
Uống liền hai lon bia, Thư Nghi chặn Lục Thời Vũ giữa đám đông đang tản đi dần.
Ánh trăng như kéo dài thêm bóng dáng của chàng trai, khuôn mặt như ngọc vốn mang vẻ lạnh lùng, đôi mắt khẽ hạ xuống mang theo sự lười biếng sau bữa tiệc ăn uống.
"Tôi..." Thư Nghi vốn luôn nhanh miệng, thế mà bấy giờ lại nghẹn lời, ngón tay cũng cuộn lại vì căng thẳng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!