Chương 3: (Vô Đề)

Thấy có người tới, Thư Nghi xấu hổ: "Muốn ôm tôi đến khi nào nữa, còn không thả tôi xuống đi?"

"Qua sông đoạn cầu à?" Lục Thời Vũ khẽ đáp lại, giọng nói lạnh lẽo, buông tay.

Kết quả là chân phải Thư Nghi mới chạm xuống đất, cảm giác đau đớn khiến cô co chân lên, hai tay ôm chặt lấy cổ Lục Thời Vũ: "Không được, không được."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Bây giờ lại dựa vào tôi rồi à?"

"Đừng có dát vàng lên mặt mình, tôi bị bong gân!"

Hai người nói chuyện qua lại, Nguyễn Đào vô tình bị lãng quên.

Bị coi như không khí, Nguyễn Đào ôm gương mặt nóng bừng, than thở: "Tôi không thấy gì cả." rồi nhanh chóng chui vào trong bệnh viện.

Không đến một phút đồng hồ, tin tức Viện trưởng Lục ôm người đẹp vào văn phòng đã truyền khắp bệnh viện. Có người nhận ra đối phương chính là cô gái hôm qua đến tư vấn. Trong lúc nhất thời lời bàn tán trở nên sôi nổi, mọi người đều đang suy đoán quan hệ của hai người.

Ai có thể ngờ được, Viện trưởng Lục trông "thoát tục" lại thích bông hồng có gai như vậy.

Thư Nghi không biết mình đã trở thành nữ chính trong lời đồn, giờ cô đang xuýt xoa ngồi trên sô pha. Một chân bị Lục Thời Vũ nắm trong tay, đau đến mức đứng ngồi không yên: "Lục Thời Vũ, rốt cuộc anh có làm được không đấy, bây giờ tôi rất đau!"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bàn chân của cô gái trắng trẻo, chỉ to ngang một gang tay. Móng chân được sơn màu đen, tạo thành một sự tương phản màu sắc mạnh mẽ với làn da trắng.

"Tôi không làm được, cô làm được chắc?" Đ ôi mắt Lục Thời Vũ đen kịt, giọng nói khàn khàn: "Đừng lộn xộn, kiên nhẫn một chút."

Đám người dò la trước cửa văn phòng Viện trưởng, khi nghe được đoạn đối thoại đều lộ ra nụ cười vừa hưng phấn lại vừa ý nhị.

Nguyễn Đào nghe thấy thì mặt đỏ bừng, một tay ôm tim, một tay quạt gió trên mặt, Viện trưởng nhà mình chọc ghẹo quá đỉnh.

"Tụ tập một chỗ làm cái gì đây? Trên cửa phòng lão Lục có gì à?" Một giọng nói ồm ồm vang lên, Tề Phóng mặc áo blouse trắng, hai tay đút túi áo, cà lơ phất phơ đi từ cầu thang lên.

"Suỵt!" Nguyễn Đào ra hiệu, tiến lại gần thì thầm: "Văn phòng Viện trưởng Lục có người."

"Đó không phải là chuyện bình thường à?"

Tề Phóng đẩy đám người ra, định gõ cửa lại bị Nguyễn Đào kéo lại: "Không... Không được, không được vào lúc này!"

Bên ngoài đang líu ríu thì cánh cửa đóng chặt đột nhiên bị mở ra, Lục Thời Vũ xụ mặt: "Rảnh rỗi không có việc gì làm à? Còn không mau trở về vị trí của mình!"

Một câu nói mọi người tản ra như ong vỡ tổ, chỉ để lại một mình Tề Phóng. Anh ấy giậm chân nhìn vào bên trong, chỉ nhìn thấy một làn váy màu vàng: "Ai vậy?"

Lục Thời Vũ ngước mắt nhìn đối tác của mình, giống như đang nói "Liên quan gì đến anh", sau đó lập tức đóng cửa lại.

Tề Phóng: "..."

Nguyễn Đào nói đúng, người này khẳng định có vấn đề!

Đóng cửa lại, tầm mắt Lục Thời Vũ liếc qua, anh nhìn thấy Thư Nghi ngồi trên sô pha như người không xương. Mái tóc dài đến thắt lưng, làn da trắng nõn, đôi mắt ngân ngấn nước. Hiếm khi cô lại yên tĩnh như vậy, nếu không phải chiếc váy màu vàng quá chói mắt, có lẽ Lục Thời Vũ sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nữa.

"Không bị thương đến gân cốt nhưng để phòng ngừa sau này sẽ bị lặp đi lặp lại, cô vẫn nên bó thạch cao cố định."

"Không cần." Thư Nghi nhíu mày: "Xấu bỏ xừ."

Lục Thời Vũ không thèm để ý đến lời của Thư Nghi, xoay người: "Tôi đi lấy thạch cao."

Người này luôn luôn như vậy, tự cho mình là đúng! Tự ý quyết định!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!