Chương 19: (Vô Đề)

Lang thang bên ngoài hồi lâu, khi về đến nhà đã hơn một giờ khuya.

Cửa thang máy vừa mở ra, Thư Nghi đã bị một lực mạnh kéo đi, sau đó toàn thân đã đụng vào một lồng ngực ấm áp. 

Giọng nói chênh vênh của Lục Thời Vũ truyền đến: "Đi đâu, sao giờ mới về?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Người đàn ông vẫn còn lấm tấm mồ hôi, quần áo vốn luôn sạch sẽ thoáng mát lại trở nên dinh dính, cơ thể đang ôm Thư Nghi khẽ rùng mình, có thể nghe thấy nhịp tim đập mạnh và nhanh của đối phương ngay cả khi đang cách một lớp áo.

Thư Nghi hoảng sợ trước hành động của đối phương, kéo hai tay ở hai bên sườn ra: "Anh làm gì vậy?"

"Đừng nhúc nhích, để anh ôm em một lát." Cánh tay của Lục Thời Vũ hơi hơi dùng lực, toàn thân Thư Nghi cứng ngắc như bức tượng gỗ.

"Em đã đi đâu vậy? Anh đã tìm em rất lâu rồi." Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Lục Thời Vũ cũng lấy lại bình tĩnh, buông cô ra, nhìn thấy hai chân của cô bị thương thì lông mày lại nhíu chặt: "Bị sao thế?"

Những lời nói trong bữa tiệc lại lần lượt vang lên bên tai, Thư Nghi nhìn khuôn mặt đầy lo lắng của Lục Thời Vũ, trong mắt lóe lên vẻ khó hiểu. Lục Thời Vũ thực sự thích cô, hay kỹ năng diễn xuất của anh quá tốt? Mục đích thực sự của anh là gì, muốn trả thù sau khi chia tay hay thật lòng muốn quay lại với nhau?

Thư Nghi phát hiện ra rằng cô vẫn không thể hiểu được Lục Thời Vũ, cho dù là trước đây hay bây giờ.

Ngọn đèn trên đầu lấp lánh màu cam, Thư Nghi vừa mới tắm xong, trong phòng tràn ngập hơi ấm.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ngôi nhà có hai phòng ngủ và một phòng khách đã được Thư Nghi dọn dẹp sạch sẽ, ngoài ra còn trang trí nhà cửa, trên sân thượng đã được trồng hoa nở xum xuê, so với căn nhà nhà Lục Thời Vũ chuyển đến thì ở đây có vẻ ấm áp hơn nhiều.

Lục Thời Vũ đã lấy lại bình tĩnh, ngồi trên ghế sô pha và nâng bàn chân bị thương của Thư Nghi lên nhìn: "Ba ngày đã bị thương hai lần, nếu cơ thể của em biết nói, nó sẽ mắng em té tát mất."

Thư Nghi ôm lấy gối, thu đôi chân trắng như tuyết lại cuộn tròn trên sô pha, mái tóc dài nửa khô xõa sau đầu, rõ ràng là cô không nói gì nhưng lại luôn khiến người ta mơ tưởng tưởng hão huyền.

Sau khi bôi thuốc cho Thư Nghi, Lục Thời Vũ ngồi thẳng dậy: "Muốn nói chuyện không?"

Thư Nghi im lặng một lúc rồi từ chối: "Không muốn."

Có lẽ Thư Nghi đã đoán được Lục Thời Vũ sẽ nói gì, đơn giản chính là chuyện xảy ra trong bữa tiệc sinh nhật. Mặc dù lúc ấy anh không có ở đó nhưng với quan hệ của Trương Hàng và những người này, chắc chắn Trương Hàng sẽ nói cho anh biết những gì mà Hứa Tiêu đã nói.

Nhưng hôm nay Lục Thời Vũ như quyết tâm phải nói chuyện đó ra: "Thư Nghi, mặc kệ em có tin hay không, anh thích em, chuyện yêu đương với em là thật lòng, chưa từng có ý nghĩ chơi đùa cho vui, cho dù là trước đây hay hiện tại."

Ánh mắt của Thư Nghi khẽ chớp chớp, mở miệng nhưng vẫn không trả lời, tư thế toàn thân tỏ rõ vẻ từ chối giao tiếp.

"Khi chúng ta chia tay, anh thừa nhận là mình sai, ngay từ đầu đã không hỏi em nguyên nhân khiến chúng ta chấm dứt quan hệ, sau đó anh rất hối hận, anh cũng rất sợ, sợ là anh tuyệt tình như vậy sẽ khiến em bỏ rơi anh, không thèm yêu anh nữa." 

Từ trước tới giờ Lục Thời Vũ chưa bao giờ nói những lời này với người khác nhưng khi đối mặt với tình yêu, một người dù tốt đến đâu cũng sẽ lo lắng về những điều được mất, cũng sẽ có cảm giác không an toàn, đây chính là nhược điểm của con người.

Đôi mắt của Thư Nghi bắt đầu đỏ lên vì một vài từ đơn giản, sự bất bình tích tụ trong nhiều năm cuối cùng cũng được tuôn ra: "Lục Thời Vũ, anh có dám thề với lương tâm rằng anh yêu tôi không phải vì khuôn mặt của tôi không?"

Lục Thời Vũ thừa nhận: "Anh không phủ nhận, lần đầu tiên gặp em, đúng là anh đã bị hấp dẫn bởi vẻ ngoài của em."

Thư Nghi không ngờ rằng Lục Thời Vũ sẽ thừa nhận chuyện này, gai ốc khắp người cô lập tức dựng đứng, còn chưa kịp nói gì, Lục Thời Vũ đã cắt ngang: "Em khoan hãy tức giận, nghe anh nói hết đã."

Thư Nghi thẳng lưng lên, cô rất muốn nghe người đàn ông này còn nói gì nữa.

"Ngày trước Tống Ngọc gặp nữ thần, vì dáng vẻ dịu dàng xinh đẹp của cô ấy mà mới cầu xin được yêu nhưng cũng sợ bị nữ thần lừa dối. Em xem, con người ta luôn là như vậy, rõ ràng là động lòng trước vẻ đẹp của đối phương nhưng khi đối phương đáp lại, sự động lòng ban đầu lại biến thành nỗi sợ hãi của anh ta. Tống Ngọc đã lựa chọn thấy khuôn mặt đẹp nhưng vẫn luôn kiềm chế và tĩnh tâm, giữ mình bằng lễ nghĩa và chính nghĩa, giống như anh lúc đó vậy." 

Lục Thời Vũ mượn điển cố về nữ thần để ngầm nói về những thay đổi trong cảm xúc của anh đối với Thư Nghi, dừng một lát rồi nói tiếp: "Ai cũng có lòng yêu mến cái đẹp, anh cũng chỉ là một người phàm tục, em phán cho anh tội tử hình bởi vì anh thích vẻ bề ngoài của em, thật không công bằng mà."

"Nói tới nói lui, đó không phải là cái cớ của đàn ông à?" Thư Nghi cười nhạt: "Không phải lúc đó anh đã nói câu chơi đùa cho vui sao? Giờ lại ở trước mặt tôi giả bộ tình cảm thiêng liêng, anh nghĩ tôi là kẻ ngốc à?"

Lục Thời Vũ trở nên căng thẳng: "Em nghĩ anh rảnh rỗi đến mức gặp ai cũng nói chuyện yêu đương với người đó à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!