Sắp đến giờ tan tầm, Thư Nghi đang cầm cây lau nhà tiến hành lần khử trùng cuối cùng cho sàn nhà, cửa bệnh viện bị đẩy ra, cô khom lưng nhưng không quay đầu lại, thẳng thừng nói: "Thật ngại quá, hôm nay chúng tôi không làm việc."
Người đến bảo: "Tớ không đến để xin tư vấn, tớ đến để tìm cậu đấy, Thư Nghi."
Thư Nghi đứng thẳng người, nhìn chằm chằm người mới đến, suy nghĩ một lúc lâu vẫn không nhớ ra được người này, trong ánh mắt hiện lên sự nghi ngờ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Cậu không nhận ra tớ sao, tớ là Hứa Tiêu đây!"
"Hứa Tiêu á?"
Hứa Tiêu là bạn cùng phòng của Thư Nghi khi còn đi học, cũng là một trong số ít bạn bè của cô.
Thư Nghi nghe vậy thì nhìn trân trân vào khuôn mặt của người đối diện để cố nhớ một lúc, sau đó không thể tin nổi mà trợn tròn hai mắt: "Trời ạ, Tiêu Tiêu à, cậu thay đổi nhiều quá."
Trước đây, thân hình của Hứa Tiêu hơi mũm mĩm, mắt cũng khá bé, mặt còn bị lệch. Bây giờ gặp lại nhau, Hứa Tiêu như biến thành người khác vậy, đôi mắt vừa to lại vừa tròn, cằm nhọn đến mức có thể cuốc đất được, bớt đi các nét đặc trưng, trông còn hơi giống những người nổi tiếng trên mạng, không thể trách Thư Nghi nhìn một lúc lâu mới nhận ra cô ta.
Hứa Tiêu vui vẻ chạy đến, ôm chầm lấy Thư Nghi: "Hừ nhưng cậu thì không thay đổi chút nào hết, trái lại còn xinh đẹp hơn xưa nhiều."
Giọng Hứa Tiêu khi nói chuyện rất điệu, còn nhấn nhá lên giọng: "Cậu là đồ con gái bạc tình bạc nghĩa, chia tay với Lục Thời Vũ xong thì biến mất dạng, cậu có biết cậu mất tích lâu như vậy, tớ lo lắng cho cậu nhiều đến mức nào không! Cậu trở về thành phố Bắc từ lúc nào, tại sao không liên lạc với tớ? Nếu không phải sáng nay tớ tình cờ gặp được Trương Hành thì cũng không biết là cậu làm việc ở đây."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi chia tay với Lục Thời Vũ, đúng lúc biến cố đột ngột ập đến với gia đình của Thư Nghi, cô đã vô tình hoặc cố ý xa lánh các mối quan hệ thuở ban đầu của mình.
Thư Nghi cười: "Không phải đã gặp lại nhau rồi sao." Nói xong kéo tay Hứa Tiêu, dẫn cô ta đến khu vực nghỉ ngơi: "Cậu ngồi đây chờ tớ một lát, lau dọn xong tớ mời cậu đi ăn cơm."
Hứa Tiêu ngồi ở khu vực nghỉ ngơi, giày cao gót tinh xảo gõ nhịp xuống đất khi có khi không, nhìn Thư Nghi đang bận rộn lau dọn ở bên ngoài qua lớp cửa kính của khu vực nghỉ ngơi, cô ta không hề có ý muốn chủ động giúp một tay, ngược lại còn nở nụ cười chế giễu trong góc khuất không một ai trông thấy.
Xinh đẹp rạng ngời thì sao chứ, bây giờ cũng chỉ là một nhân viên nhỏ làm việc ở bệnh viện thẩm mỹ mà thôi.
"Chưa về nhà sao?" Lục Thời Vũ xách túi đi ra từ phòng làm việc, không hề chú ý tới Hứa Tiêu đang ngồi ở khu vực nghỉ ngơi, lúc nhìn thấy Thư Nghi thì nhíu mày: "Sao em lại lau nhà, mấy người Nguyễn Đào đâu?"
"Hôm nay bọn họ có hẹn đi liên hoan nên em bảo bọn họ đi trước." Thư Nghi đứng thẳng người, đấm đấm nhẹ vào eo.
"Đưa cho anh!" Mặt Lục Thời Vũ không có cảm xúc gì, anh giành lấy cây lau nhà, đưa cái túi trong tay cho Thư Nghi, hơi mất tự nhiên bảo: "Gọi cà phê được tặng thêm bánh ngọt, anh không ăn đồ ngọt, em không ăn thì mang vứt đi."
Gọi cà phê được tặng thêm bánh ngọt sao?
Thư Nghi liếc nhìn logo trên chiếc túi, mặc dù bánh ngọt của nhà này có bề ngoài tinh xảo nhưng giá cả tương đương với bốn ly Starbucks.
Thư Nghi xiết chặt cái túi, cụp mắt giả vờ như mình không biết.
Hứa Tiêu vốn dĩ đang ngồi ở khu vực nghỉ ngơi bỗng ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng người cao lớn đứng bên cạnh Thư Nghi. Lúc này, trong tay đối phương còn đang nắm cây lau nhà mà Thư Nghi vừa mới cầm, thoạt nhìn bầu không khí giữa hai người tựa như có gì đó mờ ám.
Bóng lưng của người đàn ông mang đến cho Hứa Tiêu cảm giác rất quen thuộc, cô ta thở hắt ra một hơi, người này chắc không phải là…
Hứa Tiêu ngồi không yên, buộc gọn lại mái tóc dài thướt tha rồi đi ra ngoài, lấy giọng nhỏ nhẹ hỏi: "Thư Nghi, cậu làm xong chưa, tớ đến giúp cậu nhé?"
Thư Nghi đáp: "Không cần, không cần đâu, xong ngay thôi."
Lục Thời Vũ thôi không nhìn nữa mà lau dọn qua loa một lần, cầm cây lau nhà cất vào phòng cất đồ, Hứa Tiêu ở bên cạnh đảo mắt liên tục, biết rõ còn hỏi: "Vị này là ai?"
Nghe thấy câu hỏi, Thư Nghi tỏ vẻ mặt xấu hổ: "Người đó… Là Lục Thời Vũ, cậu không nhớ sao?"
"Tớ không nhớ rõ ngoại hình lắm." Hứa Tiêu cười khoe hai lúm đồng tiền trên mặt, nhón chân liếc nhìn bóng lưng của Lục Thời Vũ, nhỏ giọng hỏi Thư Nghi: "Cậu quay lại với anh ta rồi sao?"
"Không có." Thư Nghi cũng không biết nên giải thích về mối quan hệ giữa hai người như thế nào, úp úp mở mở nói: "Chỉ là bây giờ tớ đang làm việc ở đây, coi như anh ấy là ông chủ của tớ!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!