Chương 16: (Vô Đề)

Lục Thời Vũ đứng bên cạnh nhìn cô gái đang bận rộn, hai mắt lấp lóe.

Vì để cảm ơn Lục Thời Vũ, buổi tối Thư Nghi làm ông chủ mời khách, nhân tiện gọi Tề Phương và Nguyễn Đào đến làm cu li.

Sau khi gọi món xong, Tề Phương lấy đũa gõ gõ bát: "Em gái Thư hơi keo kiệt đấy, lần đầu tiên mời khách mà lại đi ăn đồ nướng sao? Tôi đã giúp cô chuyển đồ cả ngày đấy, ít nhất cũng phải phục vụ Michelin chứ!"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nghe vậy, Thư Nghi cũng thấy hơi xấu hổ: "Gần đây kinh tế có hơi eo hẹp, đợi khi nào được phát tiền lương thì mời mọi người một bữa thịnh soạn nha."

"Không cần để ý đến cậu ta đâu." Lục Thời Vũ liếc qua, nói với Tề Phương: "Bây giờ cậu muốn ăn Michelin thì có thể đứng dậy rẽ trái, không ai ngăn cản cậu đâu."

Sắc mặt Tề Phương hiện lên vẻ không thể tin được, đáp: "Lão Lục, sao bây giờ cậu lại hai mặt thế hả? Trước kia lúc ở Mỹ, ai là người nói trong đồ nướng có nhiều chất gây ung thư, ăn nhiều chẳng khác gì với tự sát mãn tính thế?"

"Hừ, viện trưởng Tề là người xấu, chị Thư đừng để ý đến anh ấy, em thích ăn đồ nướng." Nguyễn Đào phồng má trừng mắt nhìn Tề Phương, bộ dạng như nhìn kẻ thù.

Tề Phương cảm thấy mình bị xa lánh, đập bàn hét lên: "Ông chủ, cho thêm mười xiên thịt dê nướng nữa!"

Vừa dứt lời thì điện thoại của Tề Phương vang lên, sau khi nghe máy, anh ta "ừm" hai tiếng rồi hỏi Thư Nghi: "Em gái Thư, bạn của tôi đang ở gần đây, muốn ghé qua, cô không ngại có thêm người tham gia chứ?"

Ban đầu cô còn nghĩ đồ nướng rất hợp với mùa hè nhưng lời nói đùa vừa nãy của Tề Phương đã nhắc nhở Thư Nghi rằng chỗ này không phù hợp với thân phận của đối phương, trong lòng cô lại cảm thấy hơi áy náy. Bây giờ Tề Phương đưa ra yêu cầu thì Thư Nghi còn lý do gì để không đồng ý chứ, vì thế cô nhanh chóng gật đầu.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hôm nay Lục Thời Vũ mặc một chiếc áo sơ mi đen, ngồi thẳng lưng trong quán, điệu bộ giơ tay nhấc chân cũng mang theo vẻ quý phái tự nhiên, hoàn toàn không hợp với hoàn cảnh ầm ĩ xung quanh. Ngược lại là Tề Phương vừa ồn ào rằng muốn ăn Michelin, anh ta vốn có gương mặt rất trẻ con, để tiện bê vác nên anh ta mặc một chiếc áo phông hình đầu một chú chó lớn, nhìn như sinh viên đại học vậy.

Tề Phương cúp điện thoại, mở miệng nói luyên thuyên không ngừng, cho dù không có ai trả lời thì anh ta vẫn cứ nói liên mồm.

Thư Nghi cảm thấy cảnh này hơi buồn cười, cô khẽ nhếch miệng lên lại bị Lục Thời Vũ nhìn thấy: "Cười gì thế?"

"Không có gì." Thư Nghi đảo mắt, nói: "Chỉ là cảm thấy Tề Phương thật đáng yêu."

Tề Phương nghe vậy, vừa mở miệng cười thì đã thấy Lục Thời Vũ liếc anh ta một cái: "Ừ, như một tên đần vậy."

Tề Phương: "?"

Công kích người ta ngay trước mặt họ là không tốt lắm đâu!

Quán đồ nướng không rộng lắm nhưng khách đến rất đông, chen chúc trong quán tràn ngập mùi đồ nướng.

Lục Thời Vũ ngồi bên cạnh Thư Nghi, cầm đôi đũa gỗ gắp thịt trên thanh nướng đã được cạo sạch rồi lưu loát đặt vào trong đĩa của Thư Nghi.

"Anh tự ăn đi." Thư Nghi che cái miệng bị nhét đầy ắp, vừa cố ăn đồ ăn Lục Thời Vũ gắp cho vừa phàn nàn: "Thịt dê nướng này phải cắn mới ngon, anh đừng gỡ xuống."

"Có dầu, tay em cầm không tiện." Lục Thời Vũ vuốt vuốt ngón trỏ, tiếp tục chậm rãi lặp lại động tác.

Nguyễn Đào và Tề Phương ngồi đối diện, nháy mắt ra hiệu với nhau như thể đang cùng xem phim thần tượng, Nguyễn Đào thậm chí còn phấn khích hơn cả người trong cuộc, nhỏ giọng thì thầm với Tề Phương: "Viện trưởng thật sự quá đẹp trai, ngồi cạnh chị Thư khiến tôi có cảm giác như cả cái quán này đều sáng hẳn lên."

Tề Phương cắn một miếng thịt dê, lẩm bẩm nói: "Tôi cũng đâu có kém, vừa nãy Thư Nghi còn khen tôi đáng yêu đấy."

Nguyễn Đào liếc mắt nhìn người đàn ông ăn đến mức miệng đầy dầu, lặng lẽ kéo dịch ghế sang chỗ khác, thật sự không biết đối phương lấy đâu ra tự tin mà nói như vậy.

Đang ăn uống vui vẻ thì cửa quán ăn bị mở ra, một người đi vào, nói: "Thư Nghi, lâu rồi không gặp."

Thư Nghi còn đang nhai dở miếng thịt trong miệng, ngước mắt lên nhìn, sau khi thấy người vừa đến thì hơi suy tư một lát, sắc mặt dần trầm xuống, lại cúi đầu xuống chậm rãi nhai tiếp, không trả lời, nghĩ rằng nếu khi nãy cô biết người bạn gọi điện thoại đến là anh ta, thì cô chắc chắn sẽ không đồng ý có thêm người tham gia nữa.

Trương Hàng tự kê thêm một chiếc ghế cho mình rồi ngồi xuống: "Không nhận ra sao, tôi là Trương Hàng đây, ở lớp bên cạnh cô lúc còn học cấp ba đó."

Thư Nghi không nâng mí mắt lên, không có chút phản ứng nào, trả lời: "Không quen biết."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!