Chương 15: (Vô Đề)

Lục Thời Vũ bị tiếng chuông cửa dồn dập đánh thức, âm thanh chói tai truyền đến, người đàn ông vật lộn mãi mới rời giường dậy đi mở cửa, anh lập tức sững sờ khi nhìn thấy người ngoài cửa.

Trong chốc lát, miệng anh chỉ lẩm bẩm một câu "sốt đến mức mơ hồ rồi", sau đó lập tức lững thững quay về phòng, một loạt hành động khiến cho Thư Nghi không kịp phản ứng.

Bước vào trong, Thư Nghi bị sốc bởi cách trang trí kiểu "lãnh đô nam" (*) vô cùng rõ ràng, ba màu đen trắng xám chiếm lấy cả tầm mắt, đồ vật cũng ít đến đáng thương, cực kỳ giống một căn nhà mẫu đầy tinh tế.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

(*) Lãnh đô nam: từ thông dụng trên internet, dùng để chỉ một người đàn ông thành phố đẹp trai, giàu có, tài giỏi, có học thức, điềm tĩnh mưu trí, trông khá lạnh lùng thờ ơ.

So với căn nhà thuê của cô thì có thể nói căn nhà này là một dinh thự, cảm giác khác biệt giàu nghèo ập vào mặt khiến cô không thể không cảm thấy có tiền thật tốt.

Không tìm thấy đôi dép vừa với mình, Thư Nghi trực tiếp đi chân trần vào trong nhà, chủ nhân của căn nhà lại đang sóng yên biển lặng nằm im trên giường, vị khách đến thăm bệnh là Thư Nghi không có ai tiếp đón đành đặt giỏ trái cây dành riêng cho bệnh nhân mà cô tiện đường mua lên trên bàn trà, nghĩ một lát rồi đi theo anh vào trong phòng ngủ chính.

Lục Thời Vũ nằm ở giữa giường ngủ thiếp đi, có lẽ là thấy nóng nên cả chiếc chăn mỏng màu xám đều bị anh nằm đè lên, tóc mái khéo léo che trán, lông mi che phủ đáy mắt như một chiếc quạt hương bồ.

Thư Nghi dùng tay kiểm tra nhiệt độ cơ thể của người đàn ông, đôi lông mày xinh đẹp lập tức nhíu chặt, trên mặt cũng hiện lên vẻ sốt ruột: "Lục Thời Vũ, anh tỉnh dậy đi!"

Lục Thời Vũ mở mắt ra, theo phản ứng nhìn Thư Nghi hai giây, chậm chạp nói: "Vừa nãy đúng là em đập cửa à? Sao em lại đến đây?"

Thư Nghi trả lời: "Đưa anh đến bệnh viện."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thư Nghi mím môi, lấy điện thoại ra bắt đầu gọi điện, nói với người đàn ông đang nằm trên giường: "Để tôi bảo Tề Phương đến bệnh viện đăng ký rồi gọi taxi trước đã."

"Tôi không đến bệnh viện đâu." Lục Thời Vũ nghe vậy thì trở mình, quay ót về phía Thư Nghi, còn phản nghịch trùm chăn lên đầu.

Thư Nghi: "?"

Đây chính là Lục Thời Vũ lạnh lùng cao quý mà cô biết đấy sao?

Dù sao thì Thư Nghi cũng không thể chọc Lục Thời Vũ đang không dậy nổi được, chỉ hơi lo lắng nói: "Bản thân anh là bác sĩ cũng biết là sốt cao không giảm nguy hiểm như thế nào. Nếu anh không phối hợp thì bây giờ tôi đi luôn đây."

"Vậy em đi đi, để tôi ở đây tự sinh tự diệt."  m thanh khàn khàn của Lục Thời Vũ từ trong chăn truyền đến, giọng điệu còn mang theo một chút tủi thân: "Dù sao thì cũng không phải là lần đầu tiên."

Thư Nghi không hiểu ý mà Lục Thời Vũ nói, tưởng nhầm là đối phương nói bản thân anh cũng thường bị sốt nên không để tâm. Thư Nghi nhìn chằm chằm vào tấm lưng kiêu ngạo mà cô đơn kia, thỏa hiệp: "Nhà anh có nhiệt kế với thuốc không? Đo nhiệt độ cơ thể trước đi."

Trong phòng chỉ có tiếng hít thở đều đều của Lục Thời Vũ, tiếng tích tắc theo nhịp của đồng hồ treo trên tường, Thư Nghi ngồi ở đầu giường, liên tục dùng khăn lau mồ hôi trên trán người kia, nghĩ rằng bản thân mình cũng thật xoắn xuýt, rõ ràng vừa mới quyết định từ chức và tránh xa Lục Thời Vũ xong, cuối cùng giờ lại ở đây cố gắng chăm sóc cho anh.

Cô không kìm được mà thấy hơi tức giận với chính mình, Thư Nghi mười tám tuổi và Thư Nghi hai lăm tuổi cũng chẳng khác gì nhau.

Thư Nghi thở dài, nghĩ chắc kiếp trước cô nợ Lục Thời Vũ nên kiếp này mới luôn bị bắt trả nợ thế này.

Nghĩ một lát, Thư Nghĩ vươn bàn tay tội lỗi của mình ra, định véo vào cánh tay lộ ra ngoài của người đàn ông để trả thù một chút nhưng tay còn chưa kịp duỗi hẳn ra đã bị người đàn ông bắt được, người vốn đang ngủ say lại mở mắt ra: "Muốn nhân lúc tôi bị bệnh mà bắt nạt tôi à?"

Thư Nghi bị bắt tại trận cũng không vội, sảng khoái rút tay về: "Bây giờ đã thấy khá hơn chưa? Nếu không có vấn đề gì nghiêm trọng thì tôi về nhà đây."

"Tôi đói bụng." Lục Thời Vũ lại nhắm mắt lại, nói: "Đã một ngày không ăn gì rồi."

"Sao anh không nói sớm hả, uống thuốc lúc đói bụng rất có hại cho dạ dày đấy." Thư Nghi vội vàng đứng dậy, trong lòng oán trách bản thân mình không cẩn thận: "Tôi đi nấu ít cháo."

Cửa phòng mở ra, Lục Thời Vũ đang nằm trên giường vừa vặn có thể nhìn thấy bóng lưng bận rộn của người phụ nữ trong bếp. Cảm giác yên tâm từ từ ập đến, trái tim nhớ nhung nhiều năm cũng bình ổn trở lại.

Có thể là vì bị bệnh sẽ khiến cho người ta đa sầu đa cảm, đầu óc Lục Thời Vũ choáng váng mờ mịt nhưng hình ảnh từ quá khứ hiện lên trước mắt.

Từ nhỏ đến lớn, Lục Thời Vũ luôn là một người làm việc gì cũng phải làm theo kế hoạch, chuyện ngoài ý muốn duy nhất trong cuộc đời chính là Thư Nghi.

Yêu thích Thư Nghi là một chuyện vô cùng dễ dàng. Ấn tượng đầu tiên gặp nhau rất tươi đẹp, khiến cho Lục Thời Vũ lần đầu tiên trong đời có cảm giác rung động, thế nhưng thừa nhận chuyện mình thích Thư Nghi lại là một chuyện khó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!