Chương 13: (Vô Đề)

Thư Nghi tự rót cho mình một ly nước, hoàn toàn không có ý quan tâm đến người này, nhướng mày hỏi: "Anh có ý kiến ​​gì không?"

"Tất nhiên là không rồi." Lục Thời Vũ ngồi thẳng người nói: "Em tìm đến đâu rồi, đã nhìn trúng nơi nào chưa?"

Tiền thuê nhà ở khu vực gần bệnh viện quá cao, mà đi làm xa thì bất tiện. Ở nơi tấc đất tấc vàng như Bắc Thành, sự chênh lệch giàu nghèo được thể hiện rất rõ trong chuyện này.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thư Nghi đã từng thất nghiệp, còn làm vỡ bình hoa cổ của Lục Thời Vũ, thậm chí bây giờ đây còn không được tính là dân nghèo, mà thuộc diện nghèo rớt mồng tơi.

Cô nghe câu hỏi của Lục Thời Vũ thì cảm thấy hơi chán ghét, duỗi chân đá vào người đang nghiễm nhiên chiếm vị trí của mình: "Anh có việc gì không? Nếu không có thì đừng ở lại đây nữa."

"Trước đây em không hung dữ với tôi như vậy." Lục Thời Vũ bị đá vào người cũng không nhúc nhích, mà thản nhiên duỗi đôi chân dài.

"Chuyện này có thể giống nhau à?" Thư Nghi xù lông nói: "Trước đây anh là bạn trai của tôi, còn bây giờ anh là gì?"

"Bây giờ tôi cũng có thể làm bạn trai của em."

"Vậy tôi còn phải cảm động đội ơn anh à?" Thư Nghi cảm thấy Lục Thời Vũ đúng là mặt dày: "Nếu hôm đó Nguyễn Đào đã nói những gì khiến anh hiểu lầm thì anh cũng đừng nghi ngờ, bởi vì đó chỉ là quan điểm cá nhân của cô ấy, hoàn toàn không liên quan đến tôi. Hơn nữa chúng ta đã chia tay rồi, con người tôi không thích nhai lại cỏ."

"Vậy thì không chia tay nữa."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"?"

"Tôi đã suy nghĩ kỹ càng, năm đó chuyện chia tay là do em đơn phương quyết định, hình như lúc đó tôi cũng không đồng ý." Lục Thời Vũ quay đầu lại nói: "Bây giờ tôi đã trả lời em rồi, tôi không đồng ý."

Thư Nghi: "?"

Lục Thời Vũ bị Thư Nghi túm cổ áo kéo ra ngoài, lúc đóng cửa lại, Lục Thời Vũ vẫn còn mơ màng, anh ngẫm kỹ lại những lời mình vừa nói, hình như không có chỗ nào sơ suất, tại sao anh lại bị cô đuổi ra ngoài?

Buổi tối, Lục Thời Vũ đã hẹn mấy người bạn đến quán bar uống rượu. Anh vẫn mặc áo sơ mi ban ngày nhưng cúc áo đầu tiên đã được mở ra, tay áo xắn lên khuỷu tay, ánh đèn mờ ảo càng khiến làn da trắng nõn của anh trở nên lạnh lẽo.

"Trước đây, cho dù tôi gọi thế nào cậu cũng không ra, sao hôm nay cậu lại chủ động thế?" Trương Hàng là bạn học cấp ba của Lục Thời Vũ, hai người luôn duy trì mối quan hệ trong nhiều năm qua, cũng được xem là bạn thân.

"Lão Lục đang mượn rượu giải sầu đấy." Mặc dù Tề Phương du học ở Hoa Kỳ về nhưng anh ta cũng thường xuyên tiếp xúc với mấy bạn học của Lục Thời Vũ, nên bọn họ cũng quen biết lẫn nhau.

Anh ta nghiêng người về phía trước, vẻ mặt đầy nhiều chuyện: "Mọi người có biết không, hôm nay lão Lục đã bị một người phụ nữ đuổi ra khỏi nhà."

Trương Hàng bị sặc rượu, ho một hồi mới đặt ly rượu xuống, nghi ngờ tai của mình đã xảy ra vấn đề: "Một người phụ nữ ư?"

"Là cô gái nhỏ trong viện chúng tôi." Trên mặt của Tề Phương hiện lên vẻ bí hiểm.

Lục Thời Vũ nhất thời đen mặt, lườm Tề Phương: "Cậu nói nhiều thế."

"Lão Lục có thể hồi xuân cũng không dễ dàng đâu, còn giấu mấy anh em chuyện lớn như vậy, cậu cứ nói ra thử xem, mấy anh em cũng có thể giúp cậu vạch ra kế hoạch mà." Trương Hàng cầm ly rượu sáp đến bên cạnh Lục Thời Vũ: "Tôi còn tưởng cả đời này cậu định treo cổ trên người bạn gái cũ, cũng may cậu không mê muội như vậy, chậc chậc."

"Bạn gái cũ gì chứ?" Tề Phương không tham gia vào cuộc sống cấp ba của Lục Thời Vũ: "Trước đây lão Lục từng có bạn gái à? Sao tôi lại không biết thế?"

Tề Phương đã quen Lục Thời Vũ hồi đi học ở Hoa Kỳ, mà lúc đó Lục Thời Vũ đã chia tay Thư Nghi rồi.

Thấy Lục Thời Vũ không có ý định ngăn cản, Trương Hàng liền nói tiếp: "Để tôi nói cho cậu biết, về ngoại hình bạn gái cũ của Thời Vũ, nhìn chung cả giới giải trí thật sự không có bao nhiêu người có thể so sánh, gương mặt cộng thêm vóc dáng đó, chỉ có hai chữ: tuyệt sắc. Nhưng người ta chẳng thích ai cả, mà chỉ yêu Thời Vũ của chúng ta đến chết đi sống lại."

"Tôi không tin, cô gái nhỏ trong viện chúng tôi mới được gọi là tuyệt sắc." Tề Phương không biết sống chết hỏi Lục Thời Vũ: "Lão Lục, cậu nói thử xem bạn gái cũ của cậu và cô gái nhỏ trong viện chúng ta, ai xinh đẹp hơn?"

Đây hoàn toàn là một người thì có gì để so sánh chứ.

Lục Thời Vũ nhấp một ngụm rượu mạnh, bỗng lên tiếng: "Chúng tôi không chia tay."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!