Chương 11: (Vô Đề)

Lục Thời Vũ lấy khăn giấy ướt ra, cúi đầu tinh tế giúp cô lau chân, không bỏ sót một ngón chân nào.

Khăn giấy ướt mát lạnh, Thư Nghi vừa ngại vừa ngứa khẽ run rẩy, lại cảm thấy động tác của Lục Thời Vũ quá mập mờ: "Tôi tự làm được."

"Em ngồi yên đi." Lục Thời Vũ không hề tỏ ra mất kiên nhẫn: "Trong khoảng thời gian này em đừng đi giày cao gót, sau này đi đường nhớ cẩn thận."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thư Nghi vừa há mồm định trả lời, thì ngoài cửa truyền tới một giọng nói: "Nhìn quan hệ của hai đứa trẻ này thật tốt, đây là lần đầu tiên tôi thấy Thời Vũ như vậy đấy."

Thư Nghi sợ tới mức khẽ run lên một cái, chân duỗi ra phía trước theo bản năng, không may đá trúng vị trí giữa hai chân của Lục Thời Vũ.

Thời điểm Thư Nghi ý thức được điều đó, bầu không khí như đóng băng, đến cả Lục Thời Vũ nghìn năm không đổi sắc mặt kia cũng rơi vào cảnh hai tai đỏ ửng.

"Khụ khụ…" Ông cụ đứng ngoài cửa ho hai tiếng: "Có cần ông tránh đi chút không?"

"Không cần phiền thế đâu ông."

Lục Thời Vũ cạn lời, nắm lấy đôi chân thon dài tinh xảo của Thư Nghi, lấy một đôi dép lê từ giá giày bên cạnh rồi đặt trên mặt đất, lúc cúi người còn khẽ nói với Thư Nghi: "Có người ở đây, đừng bướng bỉnh."

Cái gì mà đừng bướng bỉnh chứ, dù không có ai ở đây, cô cũng không dở hơi mà bướng bỉnh với anh đâu!

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thư Nghi tức đến nỗi suýt nữa thì mở miệng chửi người nhưng đã vì sự tu dưỡng tốt đẹp của mình mà nhịn xuống.

Ông cụ mặc một chiếc áo choàng bằng vải lanh màu xanh, mái tóc hoa râm, đeo một cặp kính viễn thị trên sống mũi, nhìn rất có khí chất tiên nhân. Ông cụ bước qua cánh cửa, ngồi vào chiếc bàn gỗ rắn chắc, bưng chén trà trước mặt lên nhấp một ngụm, nhìn hai người cười hì hì.

Lục Thời Vũ lại coi như không có người, dùng nhíp gắp bông gòn rồi đổ thuốc sát trùng lên, kéo bàn tay đang che che đậy đậy của Thư Nghi: "Lúc làm sạch miệng vết thương sẽ hơi đau, cố gắng chịu đựng một chút."

Sự quan sát của ông cụ khiến Thư Nghi hơi không được tự nhiên, cô cũng không có gan mở miệng dò hỏi danh tính đối phương, chỉ có thể ngồi nghiêm chỉnh, cúi đầu không dám đối diện với ông cụ. Cô cũng không nghe thấy lời dặn dò của Lục Thời Vũ, thời điểm thuốc sát trùng chạm vào miệng vết thương, Thư Nghi đau đến mức há miệng hít một hơi sâu, muốn rụt tay về theo bản năng.

Lục Thời Vũ lập tức ngừng động tác, nhẹ nhàng thổi thổi miệng vết thương. Làn gió mát lạnh thổi tới, Thư Nghi vẫn chưa kịp phản ứng lại thì ông cụ ngồi bên cạnh phe phẩy cái quạt đã "ồ" lên một tiếng, dáng vẻ hóng chuyện này hoàn toàn không phù hợp với bề ngoài nghiêm túc của ông cụ chút nào.

Khuôn mặt Thư Nghi đỏ bừng, cuối cùng, Lục Thời Vũ cũng không nhịn được mà quay đầu lại: "Nếu ông rảnh thì đi pha giúp cháu chén trà đi, đừng chỉ biết ngồi bên cạnh xem náo nhiệt như vậy."

"Thằng nhóc này, ông nhìn cháu dâu của mình, sao lại bắt ông rời khỏi đây chứ." Ông cụ lẩm bẩm nhưng vẫn đứng dậy, đi đến trước mặt Thư Nghi rồi vươn tay: "Nhóc con, đưa tay qua đây, ông bắt mạch cho cháu."

Thư Nghi không rõ nguyên do nên liếc nhìn Lục Thời Vũ, thấy đối phương không có biểu cảm gì, cô mới do dự đưa cổ tay ra. Ông cụ nhìn thấy những ngón tay bị xước của Thư Nghi, hàng lông mày cau lại: "Rốt cuộc là bị thương kiểu gì thế. Tiểu Lục, cháu che chở cho con bé như vậy đó hả? Nếu để gia đình người ta biết, họ sẽ đau lòng thế nào chứ."

Thư Nghi lắc đầu: "Hình như ông hiểu lầm rồi, cháu và Lục Thời Vũ không phải…"

Cô còn chưa kịp nói hết bốn chữ "quan hệ yêu đương", lại nghe thấy tiếng Lục Thời Vũ ngắt ngang: "Cơ thể cô ấy có trở ngại gì sao?"

"Không có, chỉ là sợ hãi quá thôi. Giờ ông sẽ đi sắc một liều thuốc bắc, giúp con bé bình tĩnh trở lại." Ông cụ nói xong thì vỗ mạnh vào vai Lục Thời Vũ, lại nói: "Nhóc con, suy nghĩ cho thật kỹ vào, thằng nhóc này, một người thôi mà cũng không bảo vệ được, sao cháu còn cần nó chứ?"

Sau khi người nọ rời đi rồi, Thư Nghi có chút xấu hổ: "Hình như ông ấy hiểu lầm rồi."

Lục Thời Vũ đáp: "Không sao hết."

Lục Thời Vũ cúi đầu tiếp tục giúp Thư Nghi rửa sạch miệng vết thương, sự thờ ơ lạnh nhạt của anh khiến Thư Nghi hiểu lầm rằng ông cụ này chỉ là một người qua đường không quan trọng.

Do dự một chút, cuối cùng, Thư Nghi vẫn không kìm được mở miệng hỏi: "Ông cụ đó là ai vậy?"

Lục Thời Vũ: "Là ông ngoại tôi."

Ông ngoại?

Đầu óc Thư Nghi trống rỗng, sau đó, cô nhảy dựng lên: "Anh nói, đó là ông ngoại anh sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!