Chương 50: Nỗi đau hào môn

Edit: phuong_bchii

________________

Một đêm sốt cao, Liễu Tư Dực tỉnh dậy từ giấc mơ, vén chăn lên phát hiện mình hoàn toàn trần trụi, nàng không nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra tối qua, mơ màng như có ai đó bên cạnh mình.

Nàng nhẹ nhàng vuốt ve bên kia giường, cảm giác như vẫn còn hơi ấm, tối qua là cô sao?

Nàng nhớ sau khi Lăng Thiên Dục rời khỏi đây thì không quay lại nữa, nàng chờ mãi mà vẫn không thấy người đâu, cuối cùng không biết sao lại ngủ quên. Nói chính xác thì lúc đó trạng thái của nàng rất không ổn, mơ màng buồn ngủ, cơ thể đau nhức khắp nơi.

Sau khi tỉnh dậy từ cơn hôn mê, nàng cứ run rẩy, sau đó lại cảm thấy lạnh, chắc là bị sốt cao. Nàng không chắc có phải Lăng Thiên Dục đã trở về và cởi áo ngủ của mình không.

Mơ mơ màng màng nàng cũng cảm thấy có người ôm mình, thậm chí còn gọi nhẹ "Tư Dực, Tư Dực", là Lăng Thiên Dục sao? Liễu Tư Dực xoa trán, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, không biết từ khi nào chính mình lại yếu đuối như vậy, rơi xuống nước mà đã phát sốt.

Rơi xuống nước... Nàng nhớ đến hô hấp nhân tạo, không tự chủ được mà xoa môi, tiếc là ký ức mờ mịt, không thể hồi tưởng.

Một cảm giác ngọt ngào trào dâng trong lòng, cái này có tính là hôn không, đó là nụ hôn đầu của mình, vô thức dành cho người mình thích.

Thật giống như một trò đùa của số phận, tiếc là nàng không kịp cảm nhận tỉ mỉ, thậm chí không thể nhớ rõ cái cảm giác đó. Môi của Lăng Thiên Dục chắc chắn rất mềm mại, sẽ khiến nàng lưu luyến si mê, lạc lối, hãm sâu không thể tự thoát ra.

Chỉ cần tưởng tượng một chút, đã khiến lòng Liễu Tư Dực trào dâng. Tất cả tốt đẹp đến mức không thể tin nổi, chuyện tối qua khiến trong lòng nàng lại bùng lên hy vọng, có lẽ Lăng Thiên Dục cũng quan tâm đến mình?

Sau khi đổ mồ hôi, triệu chứng sốt của nàng đã giảm, mặc dù đã hồi phục một chút nhưng cơ thể vẫn còn yếu.

Liễu Tư Dực thức dậy đi đến trước cửa sổ sát đất to lớn, thiết bị tiệc tối qua đã được dọn dẹp, hồ bơi yên tĩnh không có gợn sóng, nơi đó giống như chưa từng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tất cả tối qua giống như một giấc mơ.

"Hồng tỷ, chị tỉnh rồi à?" Lăng Thương Âm bưng bữa sáng đi vào, cười rạng rỡ: "Xin lỗi, em tưởng chị còn ngủ nên không gõ cửa."

Liễu Tư Dực mỉm cười nhẹ: "Không sao, sao em lại ở đây?" Nàng cảm thấy kỳ lạ, sao lại là Lăng lục tiểu thư tự mình chăm sóc nàng.

"Nhị tỷ nói chị bị sốt, bảo em ở lại trông chừng chị, phải tự mình đưa chị về mới được đi, em cũng không dám không nghe lời."

"Chị ấy đi đâu rồi?"

Mặt Lăng Thương Âm lộ vẻ lo lắng: "Chị ấy chắc là về nhà rồi, tối qua ông nội tức giận, gọi điện mắng đại ca một trận, sau đó lại bảo nhị tỷ gọi lại, chắc chắn là con nhỏ trà xanh kia đã mách lẻo."

Liễu Tư Dực trong lòng giật mình, chuyện này nghiêm trọng đến vậy sao? Nếu vì vậy mà chọc giận Lăng Xương Khiếu, rất có thể khiến cho những nỗ lực bấy lâu nay của Lăng Thiên Dục đổ sông đổ bể, rất không đáng.

"Tô gia có lai lịch gì mà lại có thể kinh động đến chủ tịch Lăng?" Liễu Tư Dực không quen biết Tô Hướng Như, cũng không biết gia cảnh.

"Ba cô ta là Tô Minh Đào."

"Tô Minh Đào?" Liễu Tư Dực biết nhân vật này, là một quan lớn có danh tiếng không tệ, trong những năm qua đã có nhiều thành tích xuất sắc, năm ngoái vừa được thăng chức, không ngờ một người cha chính trực như vậy, lại có cô con gái kiêu ngạo không coi ai ra gì như thế.

"Tô tiểu thư này có vẻ hơi khó chơi." Liễu Tư Dực đoán chắc chuyện này rất nghiêm trọng, Lăng Thiên Dục mới vội vàng trở về, liệu cô có thể hóa giải không, đắc tội với một vị quan lớn như vậy, lại bị gia đình truy cứu, những rắc rối này phức tạp hơn thương trường nhiều.

Khó đoán nhất chính là lòng người, Lăng Thiên Dục phải đấu với những con cáo già giảo hoạt từng trải, thật mệt mỏi.

Liễu Tư Dực rất đau lòng, nhưng dù có đau lòng cũng không làm được cái gì, mà lần này lại là vì chính mình.

Biết trước như vậy, không đến thì tốt. Không nên vì thỏa mãn ham muốn thấy người mình thích mà chọc phải phiền toái lớn như thế.

"Hồng tỷ đừng lo, nhị tỷ của em là người chuyên tạo ra kỳ tích, chị ấy chưa bao giờ bị khó khăn đánh bại." Lăng Thương Âm nhắc đến Lăng Thiên Dục với vẻ tự hào, tuy rất tự tin nhưng cũng là để an ủi Liễu Tư Dực, trong lòng cô nàng cũng sợ, ai biết gia đình như toà Thái Sơn đó sẽ làm ra chuyện gì nữa?

Liễu Tư Dực nhìn nụ cười ngây thơ của Lăng Thương Âm, tâm trạng cũng theo đó mà thả lỏng, Lăng lục tiểu thư này đúng là một dòng nước trong của Lăng gia, có thể giữ được tính cách trong sáng như vậy trong một gia tộc như thế, thật không dễ dàng.

"Em nói đúng, tôi nên tin tưởng chị ấy." Nàng thậm chí nên tin tưởng vào khả năng ứng biến của Lăng Thiên Dục hơn cả Lăng Thương Âm, khó khăn chỉ khiến cô trở nên mạnh mẽ hơn, chứ không phải bị đánh bại.

Nàng tin rằng Lăng Thiên Dục rời đảo sớm là để tìm cách giải quyết chuyện này, chỉ mong cô mọi điều tốt đẹp, như vậy Liễu Tư Dực đã đủ mãn nguyện rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!