Edit: phuong_bchii
________________
Từ một khắc hẹn gặp kia bắt đầu, Lăng Thiên Dục liền đầy cõi lòng chờ mong, suốt một buổi chiều làm việc trạng thái đều rất tốt. Mấy ngày nay công việc rất bão hòa, mỗi ngày phải căn cứ vào số liệu mà đưa ra giải pháp, từ cho vay đến chỗ trống tài liệu rồi đến vấn đề cản trở nghiệp vụ, mỗi việc cô đều tự mình làm.
Hiệu suất làm việc kinh người của bộ phận nhân sự, năm giờ chiều đã hạch toán chi phí tất cả nhân viên của quản cọc, giao đến văn phòng. Trong cơ cấu tổ chức ngày nay, quản lý cấp trung và cấp cao chiếm 12%, quản lý cấp cơ sở chiếm 24%, những người khác đều là nhân viên bình thường.
Chi phí cao nhất chính là trong 36% nhân viên quản lý cấp sơ, cấp trung, cấp cao, Lam Phi Húc làm một lần sàng lọc số liệu, vạch ra chức vụ râu ria của từng bộ phận.
"Nhóm người này chức vụ hoàn toàn không cần thiết nha, còn có đám nhân viên kỳ cựu này, cuối năm thưởng cao như vậy, nhưng việc làm thì, hừ hừ, cô có thể xem báo cáo công việc của bọn họ, đa số đều rất trống rỗng, chắp vá lung tung." Lam Phi Húc chỉ vào màn hình thảo luận với Lăng Thiên Dục.
Lăng Thiên Dục cười lạnh: "Cấp bậc hỗn loạn, chi phí nhân viên quá cao, trong đó không thiếu họ hàng xa của Lăng gia cùng với bạn bè thân thích của nhà mẹ đẻ tam phòng, rắn chuột một ổ, lấy tiền không làm việc, gia nghiệp này không bị bọn họ làm tiêu tan, cũng là thần kỳ."
Đây gần như là tai hại của tất cả các doanh nghiệp gia đình, tập trung sử dụng người, không phân biệt năng lực chuyên nghiệp, nơi nào có thể thả người thì nhét vào đó, không để ý chi phí sử dụng người, uổng phí chế độ công ty, lợi ích cá nhân là trên hết.
Những người này ở trong tập đoàn còn có thể kéo bè kết phái, dẫn đến bầu không khí không tốt, Lăng Thiên Dục nếu muốn lập uy, nhất định phải chỉnh đốn nhân sự trước.
Lam Phi Húc thản nhiên xoay bút, vẻ mặt anh ấy luôn thoải mái, giống như tất cả phiền não và phiền toái đều không phải là chuyện của anh ấy, anh ấy nghiêng đầu nhìn Lăng Thiên Dục, cười nói: "Honey à, em đi một bước này phải chú ý đúng mực, dù sao rất nhiều ánh mắt nhìn, em muốn ra oai phủ đầu những người đó, nhưng cho tới trình độ nào, phải xem ông lão muốn nhìn bao nhiêu."
"Ông ta?" Lăng Thiên Dục đứng lên, đi tới bên cửa sổ sát đất, hai tay khoanh trước ngực nhìn xa xa, mỗi khi chuyên chú suy nghĩ, cô theo thói quen gõ ngón tay, Lam Phi Húc giống như một fanboy, nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.
Dáng người và bóng lưng này, từ thời học sinh đến bây giờ thật sự là chưa từng thay đổi, đối với anh ấy mà nói vẫn tỏa sáng muôn phương, phụ nữ nhu mị, trí tuệ, trầm tĩnh, tao nhã cô đều có được.
Chỉ là so với trước kia, Lăng Thiên Dục trở nên càng sâu không lường được, đáy mắt cô quá sâu, có đôi khi Lam Phi Húc cũng nhìn không thấu.
Lăng Thiên Dục am hiểu nghiền ngẫm lòng người, hơn nữa trong cuộc chiến thương trường, cho nên luôn có thể chiếm được tiên cơ. Cô được lợi từ dì Dư Tâm Hoan, đặc biệt đối với những danh nhân phú hào này có nghiên cứu qua, mấy năm nay cô thông qua quan sát, tự hỏi phân tích qua từng người Lăng gia.
Có thể nói, ở chung với bọn họ tuy rằng không nhiều lắm, nhưng bằng vào hai ba chuyện cũng có thể phán đoán ra làm người. Lăng Xương Khiếu sẽ nghĩ như thế nào, cô có thể đoán được đại khái, nếu như cô tân quan nhậm chức không đốt lửa, sẽ có vẻ quá cố ý, nếu như cô lửa cháy quá vượng, sẽ trước sau đều có địch.
Lăng Xương Khiếu nhất định rất muốn xem cô thu dọn cục diện rối rắm này như thế nào, bởi vì bài trong tay thật sự quá nát, muốn ngăn cơn sóng dữ, không mượn sức mạnh tổng công ty, rất khó.
Lăng Thiên Dục là người sáng tạo ra cải tử hồi sinh, giải trí Thiên Lăng chính là một ví dụ rất tốt.
Trên cửa kính thấp thoáng biểu cảm trầm tĩnh của Lăng Thiên Dục, "Ông lão hiện tại vừa nghi ngờ vừa phòng bị vừa chờ mong, nếu ông ta muốn xem con cháu tranh đấu như vậy, như vậy nhân sự tôi nhất định sẽ động, hơn nữa phải gây chiến lớn."
"Cô muốn xung đột chính diện với tứ đệ của cô?"
"Không sai, như vậy bọn họ sẽ cảm thấy Lăng Thiên Dục tôi cũng chỉ có chút năng lực này, giống như những phàm phu tục tử kia, thăng chức đã bắt đầu mưu đồ cho chính mình, đạo lý một triều thần một triều thiên tử ai cũng hiểu." Lăng Thiên Dục dự định dùng chiêu thức phản bội đôi mắt hổ lang kia, như vậy có thể tạm thời làm cho Lăng Xương Khiếu thả lỏng chút phòng bị, dù sao bây giờ còn chưa tới lúc bộc lộ tài năng, cô chỉ cần từng bước làm tốt chuyện mà một người thăng chức nên làm là được."
Huống chi cục diện khó khăn của quản cọc kết quả như thế nào mới là quan trọng nhất, chờ cô hoàn toàn nắm giữ hết thảy, người tiếp theo muốn làm chính là tứ phòng.
"Vậy cô phải chuẩn bị sẵn sàng phong ba nhân sự."
"Phong ba?" Lăng Thiên Dục cười trở lại bàn làm việc, cúi người nhìn bảng biểu, chỉ vào màn hình nói: "Phi Húc, tôi sợ sóng gió này không đủ lớn đâu, cần thay đổi những danh sách này độc lập làm thành bảng, hơn nữa làm phương án điều động cho tôi."
Cái gọi là điều công tác, có điều là "minh thăng ám hàng*", nói dễ nghe một chút gọi là thay đổi nhân sự, khó nghe một chút là bức một số người đi, bởi vì chức vụ khác các phương diện tiền lương và hoàn cảnh đều sẽ xảy ra biến đổi, sẽ làm cho lòng người sinh bất mãn.
*Minh thăng ám hàng có nghĩa là bề ngoài thi thăng quan tiến chức nhưng trên thực tế lại bị tước đoạt quyền lực.
Tùy ý sa thải giảm biên chế sẽ có bồi thường, nắm giữ không tốt còn có thể nháo đến trọng tài lao động, cách này phổ biến vận dụng rất nhiều doanh nghiệp.
Lăng Thiên Dục dự định bức một nhóm người đi, nếu như không đi, thì cô sẽ ra chiêu. Chi phí nhân viên rõ ràng có thể giảm xuống một nửa, lại càng muốn nuôi người rảnh rỗi.
Cô là thương nhân không phải nhà từ thiện, chức vụ có năng lực, không thể để cho tiền xấu tạo ra tiền tốt.
Vật phải tận dụng tốt nhất mọi thứ, người cũng vậy.
"OK OK, đêm nay thức đêm cũng làm cho cô." Lam Phi Húc nhìn thoáng qua đồng hồ: "Em yêu, sáu giờ rồi, hôm nay còn muốn tăng ca?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!